[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 15


trước sau


Trương Tuệ Minh liếc mắt nhìn phần thân dưới của Quý Tiết dưới khăn tắm, phần eo nặng nề đẩy mạnh hai cái, bấm nút xuống lầu 3 .

Mẹ nó! Quý Tiết hung tợn trừng mắt nhìn Trương Tuệ Minh , xoay người đi vào phòng, dưới thân rõ ràng đang có một toà lều trại nổi lên.

Lầu 3, trong bóng tối, giữa phòng ngủ, hai chân trắng noãn của người phụ nữ bị một người phụ nữ khác mạnh mẽ kéo căng ra, dùng góc độ lớn nhất nhận lấy sự xâm chiếm của chị ta .

“A. . .” sau mấy lần cao trào mật huyệt ẩm ướt dưới tốc độ rút cắm không giảm của chị phát ra tiếng vang “Phụt phụt” , không ngờ khi thân thể tương giao còn có thể phát ra tiếng vang như vậy , tiếng động dâm mỹ đánh sâu vào mọi cảm quan của Hoàng Vân Anh ── rất khổ sở. . . Nhưng lại, thật thoải mái. . .

“A ── tôi, tôi. . . Trương, Trương tỷ tỷ. . . ừ. . .”


“Cô gọi tôi là gì?” thiết trụ nóng bỏng giống như muốn trừng phạt cố ý để ở hoa tâm hung hăng xoay tròn vài cái.

“A ──” lại tới nữa! khoái cảm làm người ta sợ run theo mỗi lần hoa huyệt bị chị ta yêu thương nhanh chóng ăn mòn mỗi một tấc da thịt cô, khi bị chị chống đỡ lấp đầy cả người cô đều có cảm giác vô cùng thỏa mãn, rõ ràng cô đã không còn sức lực tiếp nhận nữa, nhưng thân thể lại giống như mê luyến phụ nữ, vẫn cứ kêu gào còn muốn, còn muốn càng nhiều hơn! Mỗi khi chị ta khẽ rời khỏi , thân thể cô thậm chí còn chủ động ngậm nhanh giữ chị lại!

Trời ạ! Đây là thân thể của cô sao? Thật đáng sợ! Nhưng mà, cái cảm giác sảng khoái tê dại kéo dài không dứt kia, từng giọt từng giọt khoái ý chồng chất lại, càng làm cho người ta không thể kháng cự, dục tiên dục tử. . .

“Tuệ Minh, Tuệ Minh!”

Một lúc lâu sau, Hoàng Vân Anh mới cẩn thận thở hổn hển, rất sợ đánh thức người phụ nữ bên cạnh . Vừa rồi, Trương Tuệ Minh bắn xong liền ôm eo cô nằm trên giường, đại khái ba giây sau cô liền nghe được chị ta phát ra tiếng hô hấp đều đều .

Xem ra mấy ngày nay chị ta không phải mệt bình thường , nếu không thì lấy thể lực hơn người kia của chị ta ── phi phi phi! Mệt cái quỷ gì! Mệt còn làm được đến quên trời đất như thế! Bình phục lại hô hấp, Hoàng Vân Anh nhẹ nhàng mở cánh tay của chị ta ra, leo xuống giường.

Trong ngoài phòng ngủ là một đống hỗn độn, rõ ràng đây đều là bốn ngày trước tạo thành, lúc Trương Tuệ Minh rời đi cũng không bấm nút yêu cầu vệ sinh trên hệ thông quản lý nhà trọ , cho nên cô cũng không lên kiểm tra.

Hoàng Vân Anh do dự một chút, không bật đèn. Cô để ý thấy, vài lần chạm vào cô trước đó Trương Tuệ Minh đều tắt đèn, chỉ có lần này ở thang máy là ngoại lệ, có thể là do trong thang máy không thể tắt đèn chăng? Nhưng để phòng ngừa Trương Tuệ Minh khi xuống giường đạp trúng cái gì hoặc trượt chân, cô vẫn cố gắng sờ soạng trong bóng tối thu thập lại đống hỗ tạp này..

Trương Tuệ Minh tính tình táo bạo như thế , thể nhưng nhiều năm qua vẫn chưa có tên “ chó săn” nào phát hiện ra, cô nên nói là nhóm “ chó săn “ này ngu ngốc, hay là nên nói chị ta quả nhiên là một ảnh hậu đúng nghĩa, lúc nào cũng diễn được?


Giữa hai chân ẩm ướt dinh dính, cảm giác nơi cực đại của người phụ nữ kia khi tồn tại trong cơ thể cô dường như vẫn còn sót lại , vừa nghĩ đến khi hoan ái chị ta ép cô kêu tên của chị , hai gò má Hoàng Vân Anh không nhịn được lại bắt đầu đỏ lên.

Cô cười khổ lắc đầu, cô không thể tưởng tượng ra, trải qua ba tháng này, khi ở trên giường cô sẽ còn

biến thành bộ dáng gì nữa. . .

Vô thang máy mặc quần áo trở lại lầu một, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về phòng ngủ để tắm một cái rồi ngủ một giấc, nhưng trước đó cô còn phải thu dọn sạch sẽ phòng bếp, kiểm tra cửa sổ.

“Lách cách ──” cô còn chưa kịp đi vào phòng bếp, tiếng kim loại rơi xuống rất phát ra âm thanh chói tai lại đột nhiên từ phòng bếp truyền ra, Hoàng Vân Anh chạy nhanh qua đó.

Trong ánh sáng vàng óng, nồi cháo do cô nấu ưu nhã nằm trên mặt đất, đứng bên cạnh , là một dáng người thon dài đang mặc áo ngủ, trên khuôn mặt tinh xảo mùi rượu còn chưa tiêu tán hết -Tần Mạn Ân

“Tôi, tôi đói bụng.” chân mày xinh đẹp của chị khẽ nhíu lại, mà ánh mắt của chị vẫn rất mực trong suốt làm cho phụ nữ dâng lên lòng muốn bao vệ sự tốt đẹp của người thiếu nữ này! Đặc biệt bây giờ chị ta còn bày ra bộ dáng buồn cười vì đã làm chuyện sai sợ bị mắng . Cái gọi là mỹ nữ đa dạng chắc là như vậy đi?

Nhưng mà, việc làm lúc uống rượu đúng là một tên trứng thối !

“Chị muốn ăn cái gì?”

“Cái này là được rồi, ” Tần Mạn Ân chỉa chỉa cháo trên đất , “Mặc khác, cho tôi cốc cà phê.”


Ăn cháo xong uống cà phê? Hoàng Vân Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Đừng nhiều chuyện, đây là cuộc sống của người khác , bọn họ yêu cầu cái gì cô chỉ cần đáp ứng là được rồi, đây mới là việc cô nên làm.

Tuy rằng như thế nghĩ, nhưng cô vẫn nấu nước luộc thêm trứng, vì cô cũng đói bụng.

Tần Mạn Ân ăn cháo xong liền nhìn thấy Hoàng Vân Anh mang trứng sang, chị ta nhìn Hoàng Vân Anh, quyết định thử một chút. Nói thẳng ra, chị không thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi uống rượu tỉnh lại miệng rất đắng, nhìn thấy bát cháo bên giường kia liền thuận tay ăn mấy miếng, lại phát hiện ăn rất ngon, cảm giác khó chịu trong miệng lập tức không còn, vì thế đi xuống tìm xem còn hay không, kết quả ──

Chị biết nhà trọ lại thay đổi quản lý mới, hôm kia lúc gặp Vân di, Vân di có nói quá, hơn nữa biểu tình cuả Vân di còn mơ hồ có chút kỳ quái. Lúc ấy chị không để ý lắm, không nghĩ ra Vân di lại mời một cô gái đến làm quản lý ! Vân di biết rõ chị uống rượu vào liền khống chế không được bản thân, taị sao còn. . . Ánh mắt rơi xuống hồng ngân trên ngực trên gáy của Hoàng Vân Anh ── chị không làm nhiều như vậy chứ?

Bất tri bất giác ăn xong một quả trứng luộc, Tần Mạn Ân thậm chí còn uống xong một cốc nước ngọt. Vị ấm áp, rất thoải mái, Tần Mạn Ân thỏa mãn cười cười, đây là lần đầu tiên sau khi say rượu sau chị không bị khó chịu.

Nhìn thấy Tần Mạn Ân tươi cười, Hoàng Vân Anh ngây người một chút. Soái tỷ cô không phải chưa thấy qua, nói không xa, Nguyễn Ân Nhi, Trương Tuệ Minh, Quý Tiết mấy vị này tuyệt đối đúng soái tỷ, tuy khí chất khác nhau nhưng lực sát với phụ nữ đều mạnh mẽ giống nhau . Dù phụ nữ đẹp gái đến đâu đối với cô cũng không có ý nghĩa gì, không, phải nói, dưới tình huống bình thường , phụ nữ càng đẹp cô tránh càng xa, bởi vì khi đối mặt với họ cô đã đánh mất bản năng của phụ nữ.

Nhưng Tần Mạn Ân tươi cười. . . Cái kiểu đơn thuần thỏa mãn này, thuần túy chỉ là thật sự vui sướng này . . . đẹp đến động lòng người.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện