“. . . Xin lỗi.”
Hoàng Vân Anh đặt cà phê xuống, đúng lúc Tần Mạn Ân bất thình lình nói lời xin lỗi có chút ngoài ý muốn, “Chị nói cháo sao? Không sao đâu, chị không phải cố ý, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng không phải của tôi.” Cô vừa thuận tay thu dọn mặt bàn vừa trả lời chị ta.
“. . . Không phải, ý tôi là. . .” Tần Mạn Ân lại nhìn trước ngực Hoàng Vân Anh , nâng tay đè huyệt hai bên thái dương , “Tôi nói chuyện lúc trước tôi đã làm với cô.” Cô gái này thần kinh sao lại thô như vậy chứ?
Hoàng Vân Anh cúi đầu nhìn cổ áo mình, “. . . Không cần, đó là quyền lợi của chị.”
Chỉ cần không cố ý trêu chọc cô, muốn làm gì cũng không liên quan gì đến cô cả."Chị đau đầu à? Chờ tôi một chút.”
Nghe thấy nửa câu đầu, Tần Mạn Ân đầy cả một bụng nghi hoặc, nhưng đối phương chuyển đề tài quá nhanh, không đợi chị đưa ra nghi vấn, vị nữ quản lý trẻ tuổi thần kinh thô lại rộng lượng này đã đem bát đũa vào phòng bếp, một lát sau vừa lấy khăn mặt lau tay, vừa đi ra phía sau người rồi đặt tay lên đầu chị. Cô ta muốn làm gì?
“Đừng nhúc nhích!” Hoàng Vân Anh đỡ lấy đầu Tần Mạn Ân , “Ấn một chút, sau khi ngủ dậy sẽ thoải mái hơn.”
1, 2, 3 (ko biết huyệt gì ^_^), đây cô ba huyệt vị cô đã sớm biết, bởi vì cha hay uống rượu lại hiếu khách, thỉnh thoảng sẽ uống hơi nhiều, say rượu liền đau đầu, cho nên cô đã học phương pháp mát xa của trung y, rồi tự mua sách học thêm để mát xa cho cha. . . đã nửa năm không về nhà rồi, qua ba tháng naỳ, cô hẳn là về nhà nhìn xem một chút.
“Đau như thế . . . Chị vẫn nên uống ít cà phê thôi.” Cô đúng là vẫn còn nhiều chuyện.
“. . .” Trên thực tế, chị ta cũng không uống cà phê.
Việc cuối cùng cũng đã làm xong, Hoàng Vân Anh cũng không có tinh thần đi tắm bồn , chỉ qua loa dưới vòi hoa sen tẩy rửa một chút liền lên giường. Nhắm mắt lại, khoảng thời gian này rất nhanh liền hiện lên trong đầu ── Trương Tuệ Minh, Thân Ân Nhi, Quý Tiết, Tần Mạn Ân. . . Còn có một vị cô vẫn chưa gặp qua, hy vọng. . . Không, đừng hy vọng bất cứ cái gì cả, cố gắng trôi qua ba tháng là tốt rồi. Rồi về nhà thăm ba mẹ. . . Rồi nghĩ đến làm gì để nuôi sống bản thân. . . Rồi mới. . .
Đêm khuya, nằm trên giường.
Lầu một Hoàng Vân Anh nhẹ nhàng ngủ, khuôn mặt bình tĩnh dịu dàng.
Lầu hai Tần Mạn Ân từ dưới thân lấy ra hai cái nút áo, phát ngốc một lát, lại đem nút đặt trên tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một khung ảnh, yên lặng nhìn, cho đến khi bị thần ngủ bắt giữ.
Lầu 3 Trương Tuệ Minh vẫn duy trì tư thế trước khi Hoàng Vân Anh rời đi , nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra mày của chị ta thỉnh thoảng nhăn lại, giống như ở trong mộng cũng nghẹn lửa giận. . .
Lầu 4 Quý Tiết tựa vào đầu giường nhìn kết quả huấn luyện nghệ sĩ mới của Ân Kỳ , nhìn tiềm lực của bọn họ, nhìn bọn họ trưởng thành, ở trong đầu xây dựng lịch trình phát triển trong tương lai của người nào đó. Tuy rằng thời kì còn thiếu nữ chị cũng giống như những tiểu thư nhà giàu khác thích đi tìm lạc thú thanh sắc, nhưng năm năm trước sau khi cha bệnh nặng một hồi, liền đem toàn bộ cổ phần công ty Ân Kỳ chuyển cho chị, từ lúc đó trở đi, chị liền dần dần hiểu được trách nhiệm của bản