"Tần tỷ tỷ." Hoàng Vân Anh đứng lên nhìn về phía Tần Mạn Ân đang mặc quần áo đơn giản, hình như chị rất thích mặc loại chất liệu mềm mại này, đồ bình thường đều mặc áo T shirt đơn màu, "Thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi..."
"Hoàng tiểu thư." Tần Mạn Ân đột nhiên cắt ngang lời xin lỗi của Hoàng Vân Anh, "Tôi có thể gọi cô. . . là Vân Anh không?"
Hoàng Vân Anh hơi sửng sốt, sao đột nhiên chị lại như vậy. . .
Tần Mạn Ân đi đến bên cạnh cô, ngồi dựa vào sô pha, thuận tay cũng kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
"Tôi rất hâm mộ, " nhìn ngoài cửa sổ không có ánh sao, Tần Mạn Ân nói nhỏ, "Tình bạn của cô và Nhậm tiểu thư."
". . . Mỗi người đều có thể. . ." Hoàng Vân Anh không hiểu ý của chị lắm.
Tần Mạn Ân lắc đầu, cũng không giải thích cái gì, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn thẳng đôi mắt vừa mới khóc của cô.
Một, hai, còn chưa tới ba giây, cô đã kích động dời mắt đi chỗ khác, thân thể cũng không được tự nhiên xê dịch qua một bên, trái tim bùm bùm đập mạnh.
Cùng với mỹ nữ xinh đẹp tinh ranh dựa vào quá gần, thật sự... Áp lực rất lớn.
"Tôi không có bạn bè."
". . . Sao, sao lại không?"
"Từ nhỏ, mọi người đều giống như cô bây giờ, cho dù gặp mặt mỗi ngày, cho dù sống chung với nhau, chơi đùa với nhau, cười với nhau, cho dù miệng của họ nói thích tôi, yêu tôi, nhưng trên thực tế, vẫn sẽ trốn tránh tôi, trừ ..."
"Đỗ tiểu thư?"
Tần Mạn Ân một lần nữa nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, gật gật đầu, "Chỉ có cô ấy."
Hoàng Vân Anh cúi đầu. Cô còn nhớ rõ, lần trước khi Tần Mạn Ân nhờ cô đi gặp Đỗ Vi, cô ấy đã nói ── "Tôi không sao, còn có, kêu nàng sau này bớt lo chuyện của tôi đi."
Chị... đã mất đi người bạn duy nhất rồi sao? Đợi chút, giống như sai trọng điểm rồi ──
"Ách. . . Chị hiểu lầm rồi, không phải tôi trốn tránh chị, mà là..." Hoàng Vân Anh cũng không biết phải giải thích như thế nào, không lẽ nói là chị quá đẹp nên làm cho người ta rất áp lực?
"A. . ." Tần Mạn Ân nhìn dáng vẻ của cô, cười khẽ, "Tôi biết. Có thể kể về chuyện xưa của cô và Nhậm tiểu thư cho tôi nghe cùng được không?"
"Có thể a." Nhắc tới Linh Vũ, toàn bộ thân thể Hoàng Vân Anh, vẻ mặt cũng thả lỏng dần, thời gian quay về 4 năm trước. Từ khi quen biết đến khi thân thiết, Linh Vũ làm cô tin tưởng, làm cho cô rất vui vẻ, đời này cô đều sẽ rất cảm kích tình bạn như vậy.
Tần Mạn Ân lẳng lặng nghe, lẳng lặng xem. Nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ tràn đầy hạnh phúc giống như ngọn đèn nhỏ trong đêm trăng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra cảm giác ấm áp.
"Thật tốt. . ." Giọng nỉ non rất êm tai.
"Ừ." Hoàng Vân Anh gật đầu, "Linh Vũ là một cô gái rất tốt."
"Không, tôi nói là. . . Có người bạn như cô thật tốt."
". . ."
"Cô là thật sự. . . đặt cô ấy ở trong lòng, như là người thân, không phải sao?" Tần Mạn Ân nhìn thật sâu vào đôi mắt chứa đựng niềm vui sướng của Hoàng Vân