Cái gì kêu là ông nói gà bà nói vịt, cái gì kêu là râu ông nọ cắm cằm bà kia, cuối cùng Hoàng Vân Anh đã biết rồi. Sớm biết như vậy lúc trước cô sẽ không nói với Quý Tiết là cô thích Nguyễn Ân Nhi ── không đúng, là Quý Tiết tự nghĩ cô thích Nguyễn Ân Nhi chứ! Mặc kệ lúc trước là như thế nào, bây giờ cô hoàn toàn không nói với Quý Tiết được nữa rồi.
Được rồi, thật ra cô cũng có thể hiểu được hành vi của chị ── một đại tiểu thư phong lưu đánh đâu thắng đó tất sẽ không chấp nhận được thất bại! Trong phim truyền hình và tiểu thuyết cẩu huyết cũng hay giải thích như vậy mà? Đám người phong lưu thích là phải truy đuổi, càng không theo đuổi được càng bám riết không tha, dùng hết thủ đoạn hao tổn tâm trí chỉ vì đạt được khoái cảm chinh phục, mà chờ con mồi cắn câu rồi liền... Bye bye.
Một đám cặn bã biến chất! Đã vậy bọn họ còn có vẻ ngoài ưu việt, điều kiện vật chất hơn người làm cho các cô gái dễ dàng bị những thứ này dụ hoặc, mê muội!
── không biết nếu cô thay đổi phương pháp giả bộ yêu chị thì thế nào.
"Đến đây, ngồi xuống ăn cùng nhau đi." Quý Tiết kéo Hoàng Vân Anh ngồi xuống với chị, vẻ mặt ân cần.
Bữa sáng khách sạn đưa tới rất nhiều món, rất phong phú, thậm chí có thể nói là phô trương lãng phí. Quý Tiết rất ga lăng hỏi ý kiến cô, thấy cô không nói gì liền tự quyết định, giúp cô chọn mấy thứ đồ ăn.
Nhìn điểm tâm trước mặt, Hoàng Vân Anh liếc mắt nhìn Quý Tiết, trong lòng lại đề phòng. Chị lấy cho cô vài món cô thường hay ăn, số lượng cũng không nhiều không ít, đây chính là không dấu vết chú ý làm cho các cô gái rất cảm động, đáng tiếc cô mặc kệ.
Hoàng Vân Anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ân Nhi bên cạnh, chị giống như nhận ra ánh mắt của cô, đôi mắt lạnh lùng thâm thuý u ám lập tức nhìn về phía cô, làm cô sợ tới mức vội vàng chuyển mắt nhìn về phía đồ ăn trước mặt nuốt nước miếng.
Tuy rằng tối hôm qua cô đã chơi 3P, nhưng cô cố ý dùng động tác dâm đãng, ngôn ngữ câu dẫn chị, Nguyễn Ân Nhi tuyệt đối có thể nhìn ra được, lấy cá tính có thù tất báo của chị...
Lại thêm một thân ảnh bước vào phòng ăn, Hoàng Vân Anh vội vàng đứng dậy.
"Đình tỷ tỷ, sớm a!"
Đình Hy quét mắt nhìn hai nữ nhân bên cạnh cô, khoé môi ung dung cười, "Anh Anh, lấy cho chị ly cà phê?"
Nói xong, Đình Hy kéo ghế dựa ngồi vào bàn ăn đối diện với Nguyễn Ân Nhi.
"Được." Hoàng Vân Anh mỉm cười đáp. Chỉ cần đừng để cô ngồi bên cạnh tên ma vương ăn tươi nuốt sống này, cái gì cũng được.
Quý Tiết sắc mặt đen thui.
Hoàng Vân Anh đứng dậy lấy cà phê rồi đưa đến trước mặt Đình Hy, chị liền kéo cái ghế dựa bên cạnh có ý kêu cô ngồi xuống. Hoàng Vân Anh không nghĩ nhiều lắm, vừa muốn ngồi xuống lại đột nhiên thấy đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Ân Nhi đối diện đang nhìn chằm chằm cô, lại thấy Quý Tiết đang uống trà sữa cũng nâng mắt lạnh lẽo trừng cô, cái mông dừng ở giữa không trung lập tức đứng thẳng lên.
"Tôi đi gọi Tần tỷ tỷ!" Ra vẻ bình tĩnh nói xong câu này, Hoàng Vân Anh cung kính khom người rồi đi như chạy bộ về hướng thang máy.
Như