Quý Tiết đắc ý cười cười, nhìn Hoàng Vân Anh bên cạnh.
Chị có một cô gái không sai, nhưng chị không muốn chia sẻ với người khác.
Ăn cơm trưa xong, Quý Tiết một mình trở lại công ty, Hoàng Vân Anh lái xe đưa Tần Mạn Ân quay về nhà trọ. Giữa trưa nên tình hình giao thông khá thoáng, dọc đường đi cũng không gặp nhiều đèn đỏ, làm cho cô có chuyện cũng không dám hỏi. Tính hỏi rồi, lại thấy Tần Mạn Ân đang ngẩn người nên cũng nuốt trở lại.
Lúc đang ăn cơm trưa, Quý Tiết nói một câu làm cho cô muốn nghẹn lại.
"Mạn Ân, tôi nhắc lại lần nữa, đối với Đỗ Vi cậu có bao nhiêu khoan dung rồi. Nhưng đối với nữ nhân, cậu còn chưa hiểu rõ nhiều lắm. Tôi mặc kệ cậu có tình cảm gì với cô ta, nhưng cô ta bây giờ, không phải là đối tượng tốt để xảy ra quan hệ gì." Quý Tiết vừa giúp cô bốc vỏ tôm, vừa nói với Tần Mạn Ân
". . . Xảy ra chuyện gì?" Tần Mạn Ân nhìn nhìn Quý Tiết, ánh mắt rũ xuống, lông mi dài chỉnh tề động lòng người.
"Sử Cổ Kim, buổi sáng mình nghe thấy hắn gọi điện thoại với Đỗ Vi. Sử Cổ Kim là người như thế nào, cậu cũng đã biết, Đỗ Vi tới tìm hắn... cậu hiểu được ý của mình chứ."
Mắt thấy sắp đến nhà trọ rồi, Hoàng Vân Anh nhìn sang Tần Mạn Ân ngồi bên cạnh. Đến cô cũng đã hiểu ý của Quý Tiết, Tần Mạn Ân chắc chắn sẽ hiểu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Quý Tiết, hình như chị cũng không biết chuyện xảy ra mấy hôm trước? Tần Mạn Ân vì sao không nói với Quý Tiết chứ?
Cô có phải... lại lo chuyện bao đồng rồi hay không?
Quên đi, bọn họ đã biết nhau lâu rồi, chuyện của bọn họ không tới phiên cô quan tâm, cô nên chuẩn bị lý lịch sơ lược để tìm việc mới thì hơn.
Bên cạnh có một chiếc xe quen thuộc chạy qua, Hoàng Vân Anh hoảng hốt chớp mắt mấy cái ── Trương Tuệ Minh đã trở lại!
Trở lại nhà trọ, Hoàng Vân Anh bịt tay trộm chuông ở trong phòng của mình dọn dẹp một chút, cho đến chiều tối cô mới khẽ thở dài đi ra chuẩn bị bữa tối.
Nhìn một bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, đôi mắt dịu dàng của Hoàng Vân Anh chậm rãi dâng lên chút thỏa mãn. Bỏ qua mọi chuyện của bọn chị, thật ra cô rất thích làm một bàn thức ăn, lẳng lặng nhìn bọn họ ăn cơm.
"Tần tỷ tỷ?" Cô đang chuẩn bị lên lầu gọi chị xuống, kết quả vừa quay đầu đã thấy Tần Mạn Ân đứng dựa ngay vào cửa phòng bếp nhìn cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên, may mắn trái tim của cô mạnh mẽ.
"Chị cầm tinh con mèo sao?" Hoàng Vân Anh cười khẽ hỏi.
"Ừ?" Tần Mạn Ân cố tình gật đầu, bộ dáng rất giống nhân vật hoạt hình ngốc nghếch, trông rất moe.
Trong lòng có chút ngứa, Hoàng Vân Anh bưng thức ăn lên bàn, "Mỗi lần chị đi tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân, đói bụng rồi sao? Để sau này tôi làm cơm sớm một chút nữa."
"Không, không cần. Tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi." Tần Mạn Ân chìa tay tiếp nhận dĩa thức ăn trên tay Hoàng Vân Anh.
"Ai, không cần không cần, để tôi là được rồi, chị ngồi xuống đi." Hoàng Vân Anh đương nhiên không để chị giúp, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt xinh đẹp đau thương của chị, cô đành phải buông tay.
"Ai ai! Cái đó nóng cái đó nóng!" Thấy Tần Mạn Ân không mang bao tay, Hoàng Vân Anh sợ tới mức vọt qua, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Lời cũng chưa nói, đã cầm lấy bàn tay bị nóng hồng hồng của Tần Mạn Ân kéo đến vòi nước lạnh ──
"Đau không? Đau không?"
". . ." Nhìn thấy đôi mắt khẩn trương lo lắng của cô, Tần Mạn Ân nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp trong suốt, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, lộ ra một cảm xúc không rõ ràng.
Thấy hai tay chị