". . . Tần tỷ tỷ, chuyện này tôi thực sự không giúp được."
"Ừ."
Cơm nước xong.
"Chị nghỉ ngơi đi, để tôi dọn dẹp cho."
". . ." Tiếp tục giúp cô thu dọn bàn ăn.
Dọn dẹp xong.
"Chị còn có chuyện gì phân phó nữa không?"
"Cô lo việc của cô đi, tôi tự nhìn là được." Tần Mạn Ân dựa vào cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm Hoàng Vân Anh đang dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
". . ." Hoàng Vân Anh chỉ cảm thấy da đầu run lên, cầm khăn lau trong tay cũng không nghĩ ra nên để chỗ nào! Cố gắng chống đỡ khoảng ba phút, cô tuyên bố đầu hàng, "Tần tỷ tỷ, chị có thể hay không. . ."
". . . Thật có lỗi."
"Không, không, " Hoàng Vân Anh vội vàng sửa lại lời muốn nói. Tuy rằng nhìn qua giống như đang hòa bình, nhưng ba chữ Thật có lỗi Tần Mạn Ân vừa mới nói vào tai cô, cô liền cảm thấy giống như bản thân đã chối bỏ một con chó nhỏ trung thành bị cuồng ngược đãi, "Ý của tôi là, chị có thể giúp tôi lấy khăn lau bếp ở trên ban công vào không?"
"Được!" Cười tươi như hoa.
Rơi nước mắt. Hoàng Vân Anh không khỏi cười khổ. Cô đã từng nghĩ Tần Mạn Ân là người chủ trọ bình thường duy nhất của một đám nữ nhân ở nhà trọ? Được rồi, cô thừa nhận cô lại sai lầm nữa rồi ── cả đám trong nhà trọ này cơ bản không có một chủ nhà nào là người bình thường cả! Hơn nữa, cô sợ chính mình... cũng không bình thường.
Đập đập trái tim bị khuôn mặt tươi cười quá moe của Tần Mạn Ân làm vui vẻ, Hoàng Vân Anh than nhẹ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra tươi cười thoải mái thanh nhã.
Vừa dọn dẹp xong phòng bếp, Quý Tiết và Nguyễn Ân Nhi một người quần áo màu đen một người quần áo màu trắng lần lượt trở về. Tần Mạn Ân nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng rời khỏi lầu 1.
"Nguyễn tỷ tỷ, Quý tỷ tỷ."
"Nhớ tôi không?" Quý Tiết trực tiếp đi lên vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Hoàng Vân Anh in một nụ hôn trên môi cô.
Hoàng Vân Anh xấu hổ nhìn Nguyễn Ân Nhi bên cạnh, ngậm miệng không nói.
Nguyễn Ân Nhi liếc mắt nhìn cô một cái, một chữ cũng không nói đi về phía thang máy, biểu cảm lạnh lùng hà khắc giống như bình thường.
"Ngại quá, để tôi đi dọn dẹp đồ ăn của Trương tỷ tỷ." Hoàng Vân Anh đẩy hai tay Quý Tiết ra, nhẹ giọng nói.
"Trương Tuệ Minh đã trở lại?"
Không biết là thực sự quan tâm đến Trương Tuệ Minh hay là lo lắng Hoàng Vân Anh vừa lên đã bị giữ lại, Quý Tiết kiên trì đi cùng cô "Nhìn xem" Trương Tuệ Minh.
Lên tới lầu 3 lông mày cô không khỏi nhăn lại ── đồ ăn trên bàn cơm còn chưa được động tới.
"Trương tỷ tỷ?" Hô một tiếng cũng không có người trả lời.
"Trương tỷ tỷ?" Hoàng Vân Anh lập tức đi về phía phòng ngủ, vẫn không có người.
"Cậu ta lại đi ra ngoài rồi hả?" Quý Tiết đi theo phía sau Hoàng Vân Anh nói.
"Tôi luôn luôn ở lầu 1, nếu chị ấy đi ra ngoài tôi nhất định nhìn thấy. Trương tỷ tỷ! Trương Tuệ Minh!"
Nghe thấy xưng hô của Hoàng Vân Anh thay đổi, Quý Tiết nhìn chằm chằm phía sau gáy của cô, vẻ mặt tươi cười nhạt dần.
Tìm hết các phòng cũng không thấy được người, Hoàng Vân Anh đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, xoay người bước nhanh đến phòng ngủ.
Cô vừa mở cửa phòng tắm ở phòng ngủ ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một bóng đen trên người còn đang có nước nhỏ giọt, đang mềm nhũn nằm dài trong bồn tắm ──
Hoàng Vân Anh vội vàng ngẩng đầu nhìn về gương mặt