Đây là cô, trong hai tháng lần thứ ba vào bệnh viện.
Nhìn Trương Tuệ Minh đang truyền dịch trên giường bệnh, Hoàng Vân Anh thở dài một hơi, nâng tay đè lên huyệt thái dương. Sau khi chị ôm cô té xỉu ở phòng tắm, cuối cùng cô cũng có thể thoát thân, lên lầu kêu Quý Tiết giúp đỡ đưa chị đến bệnh viện.
"Chị về nhà trọ nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi." Hoàng Vân Anh nói với Quý Tiết ngồi trên sô pha.
"Em rất quan tâm đến Tuệ Minh." Quý Tiết dùng giọng điệu khẳng định chứ không phải nghi vấn nói.
Hoàng Vân Anh có chút mệt mỏi nhìn Quý Tiết, cô thực sự không có hứng thú chơi trò săn diễm cùng với chị.
". . . Quý tỷ tỷ, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bọn chị chính là công việc của tôi. Trừ cái đó ra, tôi không có ý nào khác."
"Vậy à?" Quý Tiết đứng dậy đi đến trước người Hoàng Vân Anh, nâng cái cằm mượt mà khéo léo của cô, "Nếu vậy tại sao lại thích Ân Nhi?"
Quả nhiên, nói dối một lần sẽ phải dùng vô số lời nói dối tiếp theo?
"Quý tỷ tỷ, thật ra ── "
"Buông móng vuốt của cậu ra!" Lời nói đe doạ nặng nề từ trên giường bệnh truyền đến.
"Trương Tuệ Minh chị tỉnh rồi sao?" Hoàng Vân Anh vội vàng đi tới đặt tay lên trán chị, thuận tiện bấm chuông phục vụ.
Trương Tuệ Minh nâng cánh tay chụp vào tay của cô, Hoàng Vân Anh sợ chị làm rớt kim truyền dịch liền nhẹ nhàng nắm cổ tay chị thả lại trên giường, chị chuyển tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt không giận mà tự uy trừng trừng nhìn Quý Tiết phía sau cô.
"Không cho chạm vào cô ấy."
Quý Tiết bĩu môi, nhưng lười so đo với tên ngốc bị sốt đến ngu ngốc, ánh mắt dừng lại trên thân hình mảnh mai lung linh của cô trong chốc lát, xoay người rời đi.
Cô quay đầu nhìn bóng dáng của Quý Tiết, trong lòng nổi lên chút cảm giác vô lực.
"Cút! Cách tôi xa một chút!" Trương Tuệ Minh quát khẽ một tiếng.
Hoàng Vân Anh kinh ngạc, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra chị vẫn đang ở trạng thái hỗn loạn.
Chỉ lát sau, tên viện trưởng có bộ dáng yêu mị mang theo y tá đi vào phòng bệnh, kiểm tra tình huống của Trương Tuệ Minh một chút, sau đó chị bảo y tá đi trước.
"Trương Tuệ Minh, tôi là ai?" Khắc Minh Nhi đứng ở bên cạnh nhìn chị cười hỏi.
Trương Tuệ Minh khó hiểu nhìn Huyền Minh Nhi, không rõ chị muốn làm cái gì.
"Đạo diễn đâu? Tôi đang vội." Trương Tuệ Minh đáp lại.
"Bác sĩ Khắc, Trương tỷ tỷ như thế này không sao chứ?"
Khắc Minh Nhi hướng về phía Hoàng Vân Anh khoát khoát tay, cúi người để sát vào lỗ tai của Trương Tuệ Minh, "Hoàng Vân Anh đang ở trên giường của tôi."
"Dám chạm vào cô ấy tôi sẽ giết cô!" Trương Tuệ Minh trực tiếp giơ tay lên đánh chị, trước đó Khắc Minh Nhi đã lùi lại một bước.
"A. . . Quả nhiên, đối với chuyện liên quan đến cô sẽ có phản ứng." Dáng vẻ Khắc Minh Nhi như kiểu như tôi đã dự đoán, trêu tức nhìn Hoàng Vân Anh.
Chị điều chỉnh tốc độ truyền dịch, rồi mới ngồi xuống sô pha.
"Đến đây, chúng ta tâm sự một chút."
"Trương tỷ tỷ chị ấy. . ."
"Không sao, mê sảng một lát không chết được đâu, chờ truyền dịch xong hết sốt rồi ngủ một giấc là có thể cút đi rồi."
Hoàng Vân Anh vừa nghe vậy tạm thời thở ra, cũng ngồi xuống.
"Tên này phát sốt cũng không có gì hứng thú, vẫn là họ Tần kia phát sốt mới vui." Khắc Minh Nhi nói.
". . ." Hoàng Vân Anh nghe vậy có chút hứng thú, nhưng cũng không nói cái gì.
"Cô không hiếu kỳ sao?"
Hoàng Vân Anh lắc đầu.
Khắc Minh Nhi không e dè gì nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Sự tĩnh lặng hơn mười năm tích góp, tự giữ lấy mình, lại dịu dàng như nước, nhẫn nại được, bỏ xuống được, không đòi hỏi quá đáng, không tham lam, nhìn thì không có cảm giác tồn tại nhưng một khi đến gần lại có khả năng sẽ bị cô cắn nuốt lấy linh hồn... thật là một cô gái như một cái động sâu không thấy đáy. Im ắng đứng một chỗ cũng không ai chú ý đến, lại vô thanh vô thức hấp dẫn tất cả.
"Bọn họ sẽ bị cô đùa chết." Thực đã nghiền mà.
Nghe vậy, Hoàng Vân Anh bình tĩnh đón nhận ánh mắt trắng trợn của Khắc Minh Nhi.
"Nhưng... " Huyền Minh Nhi dựa vào trên sô pha, nói "Biết tại sao tôi nói như vậy không? Một đám bọn họ ở nhà trọ bị chúng tôi kêu là trại tập trung cực phẩm, trong đó Trương Tuệ Minh nhìn có vẻ bình thường ── "
"Bác sĩ Khắc, thực xin lỗi, tôi không thể thám thính chuyện riêng tư của các chủ nhà, cũng không có hứng thú nghe chuyện không nên biết." Hoàng Vân Anh đứng lên.
"Đừng có gấp, cô nên biết. Ít nhất, cô rất muốn thoát khỏi tình trạng bây giờ đi? Vậy cô cũng nên hiểu rõ những nữ nhân mà