Ngoài cửa phòng bệnh.
"Khụ, xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi." Khắc Minh Nhi buồn cười nhìn Đình Hy bên cạnh, "Đi thôi, đến văn phòng của tôi ngồi chờ đi."
Trở lại văn phòng, Khắc Minh Nhi thảnh thơi pha cà phê. Nhưng đừng nhìn chị bây giờ giống như người bình thường không có chuyện gì, ba ngày trước khi Hoàng Vân Anh bị phát hiện nửa thân trên trần trụi té xỉu ở toilet, chị chỉ muốn trốn đi thôi, may mắn kiểm tra cô cũng không bị xâm hại.
"Tin tức Tiêu Toa hít thuốc phiện là cậu tung ra đúng không?" Khắc Minh Nhi hỏi. Ba ngày trước, Tiêu Toa vừa quay phim xong thì rời khỏi đoàn phim, liền đi chung với một đám người đến KTV chúc mừng, kết quả vừa vặn bị cảnh sát kiểm tra bắt được, cha của Tiêu Toa khẩn cấp kêu người đưa Tiêu Toa đến chỗ chị.
Trong giới giải trí kẻ nghiện cũng không ít, nhưng Ân Kỳ đối với vấn đề này rất kiêng kị, cha của Tiêu Toa biết không thể gạt được Nguyễn Ân Nhi, vì thế ông ấy liền tự thân đưa Tiêu Toa ngoan ngoãn tới bệnh viện cai nghiện, cầu cho Nguyễn Ân Nhi nể mặt không truy cứu, ai ngờ Tiêu Toa nửa đêm đánh Hoàng Vân Anh bất tỉnh, lấy quần áo trốn đi. Y tá và bảo vệ trực ban thấy Tiêu Toa mặc đồ bình thường, cũng không nghi ngờ, nên để cho cô ta nghênh ngang trốn ra ngoài.
Vốn dĩ cha của Tiêu Toa đối với chuyện này đã dùng số tiền lớn để che giấu, tạo áp lực, vì thế sáng ngày hôm sau cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài cả. Kết quả buổi tối ngày hôm sau, tin tức các loại tuôn ra ồ ạt, thậm chí còn có cả ảnh chụp Tiêu Toa dâm loạn hút thuốc phiện, truyền ra khắp mọi nơi.
Tiêu lão đi xin Nguyễn Ân Nhi, chị trực tiếp hủy hợp đồng, quăng lại cho luật sư giải quyết, sau đó Tiêu lão đi tìm cha nuôi của Tiêu Toa, vì thế hai ngày nay truyền thông đã yên lặng được một chút, nhưng tin tức trên Internet vẫn ùn ùn. Khắc Minh Nhi tùy tiện xem vài trang, liền nhìn thấy vô số bình luận của mọi người.
Chị trái lo phải nghĩ, miệng truyền thông đã im lặng phần nào, vừa có năng lực vừa có động cơ này... có khả năng nhất chính là Đình Hy_ biến thái quái thai trong giới quý tộc này truyền ra.
Đình Hy mặc một thân quần áo màu nhạt gác chân lên đùi, khẽ cười tao nhã, nhưng tươi cười như vậy vẫn lộ ra tà khí làm người ta lạnh cả sống lưng.
"Cậu chơi như thế, không sợ Ân Nhi khó chịu? Dù sao Tiêu Toa cũng coi như là hàng hóa kiếm ra tiền trong tay nàng."
"A. . . Cô gái kia còn may mắn, bây giờ cô ta gặp là tôi." Đình Hy thoải mái cười nói.
Hiểu được ý của Đình Hy, Khắc Minh Nhi cũng nhướng mày, chị nghe Đình Hy nói về Quý Tiết một chút, nói ngắn gọn ── chỉnh người như chuyện vặt.
". . . Cho dù là bây giờ là cậu, cũng dừng ở đây rồi đúng không?"
Đình Hy vẫn mỉm cười, cười đến Khắc Minh Nhi nhịn không được phải rùng mình một cái.
Trong phòng bệnh.
"Ừ a. . . Chậm, chậm một chút. . . A. . ." Ôm chặt tấm lưng của Trương Tuệ Minh, Hoàng Vân Anh không thể kháng cự lại khoái cảm, hưng phấn đến choáng váng. Mới nãy còn nói phải phân rõ giới hạn, bây giờ đã bị nữ nhân này ôm lên giường bệnh nặng nề rút cắm... rất châm chọc đi, vậy mà đây lại là sự thật.
Nữ nhân này ba ngày qua vẫn rất dịu dàng chăm sóc cô, vừa lên giường đã như thói cũ, côn thịt khó thừa nhận mỗi lần rút ra đều chỉ còn lại một phần, rồi sau