Cái miệng nhỏ của Hoàng Vân Anh ăn quả táo mà Tần Mạn Ân gọt cho cô, khẩn trương trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh dần.
Trương Tuệ Minh và Quý Tiết cùng nhau trừng mắt về phía Tần Mạn Ân, sắc mặt hai người nhất thời rất khó coi.
"Khụ. . . Được rồi a! Các cậu chuẩn bị xử lý chuyện Tiêu Toa như thế nào vậy?" Khắc Minh Nhi hỏi.
Câu này vừa hỏi ra, Trương Tuệ Minh và Quý Tiết lập tức ăn ý nhìn về phía Đình Hy. Ba ngày trước Đình Hy đã lên tiếng nói chuyện này để chị xử lý, nhưng ba ngày rồi, bọn họ cũng chỉ nghe được một ít tin tức không liên quan mà thôi!
"Không phải. . . Có cảnh sát xử lý sao?" Hoàng Vân Anh hỏi lại.
"Hừ. . ." Trương Tuệ Minh hừ lạnh một tiếng, lấy quả táo trong tay cô ném vào thùng rác, lại rút khăn ướt lau tay cho cô. "Loại chuyện như vậy, không cần phiền đến cảnh sát."
"Lại càng không phiền đến cậu..." Quý Tiết khiêu khích nói, trừng mắt nhìn Trương Tuệ Minh một cái, lại liếc nhìn Đình Hy, "Nếu cậu dừng rồi, thì để tôi."
Đình Hy cười cười, không để ý tới giọng nói khinh thường của Quý Tiết, "Anh Anh, đi ra ngoài một chút không?"
Ngồi ở trong xe việt dã của Đình Hy, Hoàng Vân Anh có chút mờ mịt nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ. Cô chỉ nghĩ Đình Hy muốn đưa cô đến hoa viên trong bệnh viện một chút thôi, ai ngờ chị trực tiếp mang cô đến bãi đỗ xe.
Nhưng đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, mấy ngày nay. . . Cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với Trương Tuệ Minh. Tươi cười của chị, cánh tay của chị, khiêu khích của chị, rất nhiều lúc cô cũng không biết câu nói nào của bản thân buồn cười mà chị lại cười thoải mái đến như vậy, cười đến mức cô phải cười rộ lên.
Chị kể về rất nhiều chuyện trước đây của chị ── trước đây chị là con nhóc suốt ngày đánh nhau gây chuyện, kể về em gái của chị, người mẹ ôn nhu lương thiện của chị, lại kể về người cha tính tình độc đoán chuyên quyền của chị. Cô đã nghe rất nhiều chuyện vốn không nên nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ khi còn bé của chị, cảnh tượng hai chị em chị hợp lại trêu chọc cha chị... buổi sáng hôm nay tỉnh lại, cô đột nhiên có chút sợ hãi.
Cô sợ hãi trong thời gian này sẽ có cảm giác quen thuộc dần dần với chị, sợ hãi trong trí nhớ của cô sẽ lưu lại nhiều dấu vết của chị ── khoảng cách, mới là thứ duy nhất nên tồn tại giữa cô và bọn chị!
Khách sạn? Thấy Đình Hy chạy xe vào bãi đỗ xe của một khách sạn lớn, Hoàng Vân Anh nghi hoặc, "Đình tỷ tỷ ── "
"Lại quên rồi?"
". . . Hy, chúng ta tới đây làm gì?" Chị sẽ không muốn. . .
"A. . ." Đình Hy ngừng xe, nhéo cái mũi nhỏ của Hoàng Vân Anh, "Em nghĩ đi đâu vậy. Tôi đưa em đến một buổi họp báo."
". . . Ai?"
"Em đoán đi?"
Không cần đoán. Ra thang máy không bao lâu, lỗ tai Hoàng Vân Anh đã nghe thấy toàn là tên của Tiêu Toa. Ba ngày trước Tiêu Toa cướp quần áo của cô, cũng tiện thể lấy đi di động và ví tiền của cô, nhưng ngày hôm sau Đình Hy đã đem ví tiền của cô và di động trở về, nói là tìm thấy ở một thùng rác trong khu phố.
Cô do dự có nên báo cảnh sát hay không, cô thậm chí đã nghĩ có thể dùng việc này để trao đổi làm điều kiện hủy bỏ hợp đồng với Địch Phi Vân không, dù sao thì Tiêu Toa cũng là người của Ân Kỳ, công ty luôn phản đối những tin tức không tốt. Nhưng hôm kia sau khi Nguyễn Ân Nhi đến bệnh viện liếc mắt nhìn một lát, cảnh sát lập tức đến bệnh viện lấy lời khai của cô.
Bây giờ Tiêu Toa mở họp báo nói có tin tức muốn tuyên bố là vì chuyện này sao?
Đình Hy nắm tay cô ngồi ở một góc xa xa hội trường, rõ ràng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, còn có một cô gái trẻ trên đầu quấn băng, một tổ hợp như vậy xuất hiện ở hội trường thông thường sẽ có người chú ý mới phải, nhưng hình như lực chú ý của mọi người đều đang đặt lên sân khấu phía trước, tiếng động ở toàn bộ hội trường ồn ào như một cái chợ buổi sáng.
"Đến đây! Đến đây đến đây!" Theo tiếng kêu kích động của phóng viên và lời nói ồn ào của mọi người đang cố gắng chen tới gần hơn sân khấu, Hoàng Vân Anh thấy được một bóng dáng.
"Mời các vị phóng viên an tâm chờ một chút nữa! Mời mọi người trở về chỗ ngồi của bản thân, mời ── "
"Vivian, nghe nói ba ngày trước cô tụ tập hút thuốc phiện bị bắt, có đúng vậy không?" Một phóng viên không đợi người chủ trì nói xong đã giành nói trước.
"Tôi không có!" Một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở trả lời.
Hoàng Vân Anh nhìn xem Đình Hy bên cạnh, không rõ tại sao chí mang cô đến đây.
"Vậy đoạn clip lan truyền trên mạng kia là cô thật đúng không?"
"Không phải tôi! Tôi bị hãm hại! Tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
"Vivian, nghe nói cô hút thuốc phiện đã nhiều năm rồi ── "
"Yên lặng một chút, yên lặng một chút!" Một giọng nói mạnh mẽ ở trên sân khấu truyền ra, "Hôm nay mời mọi người đến là muốn làm sáng tỏ lời đồn mấy ngày nay, mời mọi người cho chúng tôi chút thời gian, để Vivian nói rõ ràng hoàn cảnh của bản thân. Cảm ơn mọi người."
Người đàn ông lớn tuổi nói chuyện rất uy nghiêm, bởi vì khi hắn mở miệng, phóng viên đều tạm thời im lặng lại, tuy rằng vẫn còn có người nhỏ giọng thảo luận, nhưng cuối cùng cũng không hỗn loạn như trước nữa.
"Vivian, giải thích rõ