"Nguyễn tiểu thư, tư liệu liên quan đến bệnh tình của Hoàng tiểu thư, những thứ có thể điều tra được đều đã gửi cho chị, nhưng còn một số phòng khám nhỏ điều tra còn có chút khó khăn, có tiếp tục không ạ?"
"Không cần."
Nguyễn Ân Nhi nhìn lại tư liệu trên máy tính, rất nhanh từ trong một số tư liệu không nhiều lắm tìm được cái chị muốn ── chứng bệnh sợ hãi đám đông, trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô khi rúc vào lòng chị...
Bấm vào điện thoại nội bộ, "Thông báo xuống dưới, hội nghị 4 giờ chiều dời lại vào 10 phút sau."
Lâm Kỳ: "Dạ."
Nhà trọ Thâm Lam.
"Hôm nay chị có công việc sao?" Hoàng Vân Anh hỏi Tần Mạn Ân đang chuẩn bị ra khỏi nhà.
"Đúng thế, sao vậy?" Nhìn thấy tâm trạng Tần Mạn Ân khá tốt, T-Shirt màu xanh có chữ, quần ngắn màu đen, làm cho chị có vẻ cao ráo hơn, rất giống thiếu nữ xinh đẹp đi ra từ trong truyện tranh.
"Quý tỷ tỷ không đi chung với chị hả?"
"Cậu ấy vội vàng dẫn theo người mới rồi, tôi có những người khác chăm sóc rồi, cô tìm cậu ấy hả? Tôi đưa cô đi."
"Không không!" Nhớ lại cái tên phong lưu đào hoa không biết khi nào lại rối loạn thần kinh kia, Hoàng Vân Anh vội vàng nói, "Vậy chị đi đường cẩn thận... Không trở về ăn cơm tối, gọi điện về trước nha?"
"Ừ! Sẽ!" Tần Mạn Ân nhu hòa cười như nắng, làm người ta nhìn thấy có thể bớt đi những phiền não thế tục.
Chỉ chốc lát sau, chiếc Chevrolet màu cam rời khỏi nhà trọ, chân mày Hoàng Vân Anh nhăn lại. Chiếc Chevrolet là xe ngày hôm qua mới đưa tới, vẫn chỉ có giấy phép tạm thời thôi, dù sao Quý Tiết phải đi hướng dẫn người mới, Tần Mạn Ân cũng không thể cưỡi chiếc mô tô như sấm sét của chị đi làm được, tuy rằng vẫn có người đại diện khác, xe bảo mẫu, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị một chiếc để đi lại. Vấn đề là ── ngày hôm qua lúc cô tìm kiếm tư liệu của Đỗ Vi, trùng hợp nhìn thấy hôm nay là sinh nhật của Đỗ Vi, mà màu sắc cô ấy thích nhất là màu cam, nhãn hiệu ô tô cô ấy thích cũng chính là Chevrolet.
Đỗ Vi, Sử Cổ Kim...
"Vân Anh, xảy ra chuyện gì sao? Nhíu mày âu sầu?"
"Ừ? A... Không có gì hết đâu, dì Vương."
Vẻ mặt dì Vương không tin, "Nhóc con, dì Vương là người sáng suốt, dì Vương hiểu, đến đây, tâm sự với dì Vương đi."
Bị kéo đến ngồi xuống sô pha, Hoàng Vân Anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Con thật sự không có việc gì đâu."
"Nga? Vậy rốt cuộc con thích Quý tiểu thư hay là Tần tiểu thư?"
"Con..." Hoàng Vân Anh bị hỏi trong lòng cảm thấy vô lực. Những người khác thì không sao, nhưng Quý Tiết chưa bao giờ để ý người khác, dì Vương có hiểu lầm cũng không kỳ quái.
"Con xem đó, còn chưa hiểu rõ tâm ý của bản thân đúng không? Tiếp tục như vậy thì không được nha!"
"Không, không phải, dì hiểu lầm rồi ── "
"Thật ra, tuy rằng dì cũng coi như là nhìn Quý tiểu thư lớn lên, theo lý thì dì phải nói giúp nàng, nhưng Tần tiểu thư thật sự rất đáng thương, cũng là một đứa tốt, dì cảm thấy Tần tiểu thư và con rất thích hợp."
"Dì thật sự hiểu lầm rồi, Tần tỷ tỷ chị thích người khác."
"Con nói Đỗ Vi hả?"
Ách... Hoàng Vân Anh kinh ngạc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của dì Vương, cô không nghĩ tới dì Vương lại biết rõ nhiều chuyện của Tần Mạn Ân như thế.
"Không cần kỳ quái, từ lúc 8 năm trước tiểu thư bắt đầu vào ở nhà trọ này, dì và chú Ý thường xuyên tới đây hỗ trợ, mấy cái chuyện của đám con gái trong nhà, chúng ta không biết cũng khó."
Sau một buổi sáng, dì Vương liền thao thao bất tuyệt nói về tình huống cá nhân của năm vị chủ nhà, từ gia thế bối cảnh đến cuộc sống cổ quái của họ, Hoàng Vân Anh vài lần muốn cắt lời đều bị nhiệt tình của dì Vương bỏ qua. Đến cuối cùng cô đành phải cười khổ, thật sự không phải cô cố ý thám thính việc riêng tư của nhóm chủ nhà a, thật sự là cô bị bắt buộc phải nghe...
Nhưng dì Vương nói cho cô những việc này, cũng có thể giải thích được nhiều chuyện. Ví dụ như... Tần Mạn Ân vì sao lại quyến luyến Đỗ Vi như thế, vì sao chị lại cố chấp đối với người thân như vậy.
Đối với Tần Mạn Ân mà nói... Đỗ Vi là toàn bộ thời thơ ấu của chị, toàn bộ thời kỳ niên thiếu. Có thể ──
Ngực giống như bị đè một miếng đá lớn, nặng nề làm cho cô khó thở.
Chợt nhớ lại đoạn nói chuyện cô vô tình nghe thấy ở tiệc rượu lần trước.
"Đỗ Vi nói là có thể giúp lão Sử làm những gì lão muốn với cái người mà lão đã thèm từ lâu..."
Ngày