Vừa nghe nói là bạn gái Nguyễn Ân Nhi, đám mỹ nữ xung quanh không hẹn mà gặp cùng nhau lộ ra tươi cười ý vị, cô nhà thiết kế kia còn quay đầu nhìn bốn phía xung quanh một chút, vừa thấy một nam nhân trẻ tuổi từ phía sau Nguyễn Ân Nhi đi tới, đôi mắt trang điểm màu khố chứa hứng thú nồng đậm, nhà thiết kế nữ kia gật đầu chào Nguyễn Ân Nhi và Quý Tiết rồi rời đi, mấy cô gái khác cũng liếc mắt nhìn người phía sau chị một cái cũng lần lượt rời đi.
Hoàng Vân Anh nhìn theo ánh mắt của các cô gái ── một nam nhân trẻ tuổi diện mạo nghiêm chỉnh khí khái bưng ly rượu hồng đi tới.
Quý Tiết hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
Hoàng Vân Anh có chút lo lắng nhìn Quý Tiết, lại nhìn Nguyễn Ân Nhi đang cúi đầu uống rượu, phản xạ túm tay áo của Quý Tiết.
"..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt dần của cô, Quý Tiết cố gắng bỏ qua thương tiếc ở đáy lòng. Chị phải để cô hoàn toàn hết hy vọng với Ân Nhi! Cúi người nói nhỏ bên tai khéo léo của cô, "Đi đi, bây giờ em, không phải nữ giúp việc, không phải quản lý nhà trọ, em chính là một cô gái xinh đẹp."
Cô vội vàng lắc đầu. Cô không nghĩ chị nói thật! Thật sự giúp cô chế tạo cơ hội theo đuổi Nguyễn Ân Nhi? Trời ạ!
Quý Tiết thấy thế không nói gì nữa, một tay nắm lấy khuỷu tay cô, xoay một vòng, cô đã bị đẩy nhẹ nhàng vào lòng Nguyễn Ân Nhi.
Mỹ nhân tựa vào trong lòng, Nguyễn Ân Nhi cũng rất thương hương tiếc ngọc, thuận thế liền ôm lấy eo nhỏ của cô. Tóc đen của chị được vuốt chỉnh tề ra phía sau, lộ ra cái trán no đủ xinh đẹp của chị, đôi mắt thâm thuý sau mắt kính buông xuống, nhìn chằm chằm dấu hôn màu hồng sau gáy cô.
"Hi! Bạn học cũ, thật lâu chưa gặp cậu ở trên các bữa tiệc như thế này rồi, gần đây bận rất nhiều việc sao? Nghe nói tiểu hoa đán của Ân Kỳ gần đây không được tốt?"
Nhiệt tình tiếp đón, chân thành ân cần thăm hỏi, thân thiết hỏi, mới nghe như vậy, còn tưởng nam nhân trẻ tuổi này là bạn tốt nhiều năm của chị chứ, nhưng ── ai cũng biết gần đây Tiêu Toa không phải tốt bình thường đâu!
Cho dù dựa sát thân thể về phía chị để tránh né ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn đến, cô vẫn có thể tinh tường cảm nhận được máu trong cơ thể bởi vì sợ hãi mà kích động hỗn loạn.
"Vị tiểu thư này là?" Cũng không thèm để ý Nguyễn Ân Nhi không thèm nhìn hắn, nam nhân trẻ tuổi vẫn còn cười hỏi Hoàng Vân Anh.
Cô cũng không ngẩng đầu lên, gắt gao nắm chặt ly rượu cốc tai chưa uống một giọt, dùng hết toàn bộ sức lực khống chế nội tâm sợ hãi lo âu.
"..." Phạm Tư Nghị tươi cười không dứt, đáy mắt lại lướt qua một tia ngầm tính toán. Vậy mà không nhìn hắn chút nào? "Ngại quá, quên chưa tự giới thiệu, tôi là ── "
"Nguyễn tỷ tỷ, tôi, tôi muốn đi trang điểm lại một chút."
Nguyễn Ân Nhi gợi lên một chút tươi cười, thu hồi cánh tay bên hông cô.
"Để tôi dẫn đường cho tiểu thư." Trên mặt Phạm Tư Nghị cứng ngắc chợt loé lên, lập tức tươi cười dừng lại trước người cô.
"Không cần." Hoàng Vân Anh mặt nhăn mày nhíu, vừa nói xong đã tính đi vòng qua bên cạnh hắn.
"Muốn." Giọng nói Phạm Tư Nghị cứng rắn, cánh tay dài vươn ra, đã đem cô ôm vào trước ngực, vừa thấy cảnh xuân đẹp đẽ ở sau lưng cô, còn dùng một loại ánh mắt nam nhân đều hiểu nhìn Nguyễn Ân Nhi. "Bạn gái của bạn học cũ, Phạm mỗ đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt."
Hoàng Vân Anh kinh ngạc nhìn xem cánh tay bên hông của bản thân, đẩy mạnh Phạm Tư Nghị ra, rượu cốc tai trong tay xoay một vòng hắt hết lên gương mặt đẹp đẽ của hắn chảy xuống trước ngực ──
Đại sảnh đột nhiên im lặng lại.
Cô gái này là ai?
Cô gái này xong đời rồi!
Cô gái này có thân phận gì? Lại có gan như thế?
Thái tử Phạm gia sẽ không bỏ qua cho cô!
Cô gái đáng thương!
Vô số ánh mắt thương hại xen lẫn vui sướng khi người gặp hoạ như ngàn vạn mũi tên bắn về phía cô, giống như nhìn một con thỏ bị lọt vào ổ sói.
Phạm Tư Nghị, đời thứ 3 kết hợp của giới quân- chính, một không nhập ngũ hai không theo chính trị, sống chết phải vào giới giải trí còn thành công đến vui vẻ như vậy, bình thường cũng coi như là chính nhân quân tử, cũng không có tật xấu gì hết, nhưng một khi gặp Nguyễn Ân Nhi... Giống như một người bạn bên cạnh Phạm Tư Nghị nói, Phạm Tư Nghị hận không thể ăn luôn Nguyễn Ân Nhi, chỉ có thể tìm cơ hội ghê tởm chị, ví dụ như: chỉ cần là bạn gái Nguyễn Ân Nhi mang tới, hắn sẽ dùng mọi cách để đưa người lên giường!
Mà Nguyễn Ân Nhi đối với các cô gái bên cạnh cũng không nói gì ── chị không để ý tới. Cho dù bạn gái của chị chọc giận Phạm Tư Nghị, chị nhất định sẽ không cứu ──
Mọi người thấy hoa mắt, nháy mắt nín thở.
Bọn họ thấy được cái gì? Nguyễn Ân Nhi bắt lấy cánh tay của Phạm Tư Nghị đang muốn đánh cô gái kia?
"Hừ! Thì ra cũng có lúc cậu biết thương hương tiếc ngọc!" Phạm Tư Nghị phẫn hận nhìn chăm chú chị. "Tôi chờ đợi ngày này đã thật lâu, năm đó sỉ nhục cậu đối với tôi, chắc chắn tôi sẽ trả gấp bội!"
"... Chuyện gì?" Nguyễn Ân Nhi lạnh nhạt.
"Cậu, Cậu! Đừng giả bộ với tôi!" Bỏ tay chị ra, Phạm Tư Nghị tức giận.
"Cậu đang nói, là chuyện tôi ngủ với mối tình đầu của cậu sao?" Nguyễn Ân Nhi quay về phía cô, nhẹ vuốt mái tóc rối loạn của cô.
Phạm Tư Nghị xanh mặt liếc mắt nhìn mọi người chung quanh như bừng tỉnh, đối với chị căm hận đến tột đỉnh! Cô gái duy nhất hắn yêu, cô gái hắn từng trăm đắng nghìn cay mới theo đuổi được, cô gái hắn chuẩn bị cầu hôn ở vũ hội tốt nghiệp, đêm trước tốt nghiệp đã ngủ với Nguyễn Ân Nhi!
Nhìn một đôi nữ nữ trước mặt, nội tâm Phạm Tư Nghị không cam lòng như bị đốt nóng, "Hừ... tôi sẽ không quên đi như vậy đâu. Người cậu muốn bảo vệ, tôi nhất định sẽ động vào!"
"Có thể." Nguyễn Ân Nhi mỉm cười, khuôn mặt thanh tú nhìn không ra vẻ tức giận, "Cậu động vào cô ấy, tôi sẽ động cậu."
Tử thần mỉm cười... Xuất hiện, xuất hiện rồi! Một vài nhân viên cấp cao của Ân Kỳ giờ phút này vừa thấy Nguyễn Ân Nhi tươi cười đều sợ hãi, tuy rằng mọi người không biết điều khủng khiếp phía sau nụ cười của chị, nhưng cũng đều nghe thấy giọng nói uy hϊếp phát ra từ chị!
Nguyễn Ân Nhi vì một cô gái mà giương cung bạt kiếm với Phạm Tư Nghị!
Mọi người không dám tin nháy mắt mấy cái, tối nay ai cũng không thể tin nhìn cô gái trước mặt chính là cô gái Quý Tiết tự