Da đầu... Run lên.
Tuy rằng Tần Mạn Ân không giống mấy nữ nhân kia dùng nhiều tư thế khác nhau, tư thế bình thường cũng không làm cơ thể cô vất vả quá mức, nhưng chị lần sau so với lần trước lâu hơn rất nhiều, cô ở trong lòng chị lại càng mẫn cảm ngượng ngùng hơn nhiều, chỉ cần nghĩ đến sau này chị còn ôm cô nữa, dưới thân cô đã lên men rồi.
"Mệt không?"
Hoàng Vân Anh có chút ai oán ngẩng cổ nhìn mỹ nữ vừa mới dũng mãnh chiến đấu liên tục lắc đầu, "Nhưng thật sự không còn chút sức nào."
"A, thật có lỗi... hình như chị có nhiều điều cần xin lỗi lắm." Tần Mạn Ân cúi người hôn lên trán cô, ngón tay dài khẽ vuốt hai má trắng nõn hồng hào của cô. "Thực xin lỗi, hai lần đều để em gặp nguy hiểm như vậy. Chị không nghĩ tới... bọn họ sẽ bắt cả em."
Tiếp tục lắc đầu, Hoàng Vân Anh đón nhận ánh mắt động lòng người của chị, không có thói quen đột nhiên thân thiết với chị như thế. Trước khi phát sinh quan hệ và sau khi phát sinh quan hệ, thái độ của người này đối với nữ nhân đều khác nhau nhiều như thế sao? Hoàng Vân Anh nhớ lại, hình như Quý Tiết cũng giống như vậy. "Đây cũng không phải là lỗi của chị, tại sao lại đem chuyện người xấu làm ác ôm vào trên người bản thân chứ?"
"Ừ." Tần Mạn Ân cong khóe môi cười cười.
Nhìn thấy chị lại tươi cười ngọt ngào, Hoàng Vân Anh nhẹ nhàng thở ra. Cô rất lo lắng lời nói buổi sáng của Đỗ Vi sẽ đâm chị bị thương, nhưng bây giờ chắc là vẫn ổn. Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.
Đứng dậy tắm rửa mặc quần áo, lúc giữa trưa chưa ăn cơm lại liên tục tiêu hao thể lực, Tần Mạn Ân như thế nào cô không biết, nhưng cô đã đói đến mức bủn rủn, hơn nữa không biết giữa trưa Quý Tiết có trở về hay không, dì Vương và chú Ý vài ngày trước đã trở về bên kia, giữa trưa không có người nấu cơm, Quý Tiết đã trở lại mà chưa có cơm ăn cũng không biết có giở tính tình đại tiểu thư mà ồn ào không nữa.
Hoàng Vân Anh vừa nói muốn xuống lầu chuẩn bị bữa tối, Tần Mạn Ân lại nắm tay cô đi về phía thang máy, nói là phải giúp cô, cô biết không thể lay chuyển được chị đành phải nói trước với chị không được lộn xộn, chỉ khi nào cô muốn chị giúp thì sẽ nhờ. Tần Mạn Ân cười cười gật gật đầu, vừa muốn nói gì đó, cửa thang máy đã mở ra rồi, sau đó ──
Mùi thuốc lá dày đặc khắp phòng.
Trong gạt tàn trên bàn trà ở phòng khách, rất nhiều điếu thuốc đã đốt hết.
"Tần Mạn Ân cậu lại đây." Quý Tiết dùng giọng điệu người đại diện lạnh lùng nói.
Năm phút sau.
Hoàng Vân Anh ở phòng bếp không yên lòng làm đồ ăn, lỗ tai hận không thể dài ra một chút để nghe được động tĩnh trong phòng khách. Lúc nào thì bản thân lại nhiều chuyện như thế chứ? Nhưng... cô thật sự không có biện pháp nào có thể ra vẻ mặc kệ Tần Mạn Ân.
Để rau cải xanh trong tay xuống, Hoàng Vân Anh nhẹ nhàng bước đến cạnh vách tường, nửa ngày không nghe thấy âm thanh gì, cô liền cả gan đi nghe vậy ── ách!
Quý Tiết xanh mặt nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ tò mò của cô, bàn tay túm cổ áo của cô nửa lôi nửa kéo mang cô đến sô pha trong phòng khách, ném tới bên cạnh Tần Mạn Ân.
Quý Tiết ngồi xuống đối diện với Hoàng Vân Anh và Tần Mạn Ân, tiếp tục hút thuốc làm khói thuốc bay vẩn vương khắp phòng, nhếch một chân lên bắt chéo, Quý Tiết giống như có cừu hận với thuốc lá, hung hăng hút một ngụm, nửa ngày mới phun khói ra.
Hoàng Vân Anh ngồi không yên, nhìn sang Quý Tiết lại nhìn về Tần Mạn Ân, thấy hai người đều không nói lời nào cả, cũng chầm chậm đứng lên, "Tôi, tôi đi ── "
"Ngồi xuống!" Quý Tiết quát khẽ một tiếng.
Hoàng Vân Anh sợ tới mức lập tức cúi đầu ngồi xuống lại.
Tần Mạn Ân vỗ vỗ lên tay cô, cho cô một ánh mắt