Ngày 5 tháng 10, hai giờ sáng.
Hoàng Vân Anh bọc chăn mỏng manh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống ngọn đèn đường trước cổng nhà trọ. Ngọn đèn ôn nhu mờ nhạt, cho dù chợt nhìn qua cũng không cảm thấy chói mắt, dịu dàng biểu thị vị trí nhà.
Nhà...
Quý Tiết đã ba ngày không trở lại. Từ sau buổi chiều ngày đó, Quý Tiết cũng chưa trở về lần nào, Tần Mạn Ân gọi điện thoại, nhưng Quý Tiết không nhận.
Cô cũng muốn gọi điện thoại cho chị, nhưng mà... cô không dám.
"Không phải em nói muốn tìm một người yêu em, có thể kết hôn với em sao? Tôi kết hôn với em!"
"... Chỉ dựa vào việc tôi yêu cô, cô gái dâm đãng không biết phân biệt!"
"Em có biết lần trước tôi thiếu chút nữa bị hù chết không!"
Yêu, chữ yêu tốt đẹp như thế. Nếu như nói lúc trước cô cảm thấy chị đang chơi trò chứng minh mị lực, bây giờ như vậy, cô xác thực có thể cảm giác được... chị thật sự có đem cô đặt ở trong lòng.
Châm chọc quá đúng không? Nhiều cô gái sạch sẽ thuần khiết như vậy chị lại không thích, mà chị lại quan tâm đến nha đầu thông phòng xài chung như cô.
Phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa phòng, Hoàng Vân Anh không có quay đầu. Một đám ở nhà trọ này, nữ nhân nào cũng có thể ôm cô, là ai, cũng vậy thôi. Huống chi, trong phòng ngủ của Nguyễn Ân Nhi cũng không thể xuất hiện nữ nhân nào khác.
Cô đứng trước cửa sổ, tinh tế mà đơn bạc, giống như nhẹ nhàng ôm một chút cũng có thể làm hỏng cô. Nguyễn Ân Nhi lập tức đi đến phía sau cô, vén mái tóc dài đen thẳng của cô ra sau lưng, cúi đầu hôn lên vai xinh đẹp của cô.
Cô gái nhìn qua rất bình thường, chỉ là mùi vị rất tốt mà thôi, lại có thể làm chị phá vỡ nguyên tắc rất nhiều lần, gợi lên hứng thú của chị.
Cô rất giỏi chịu đựng.
Chị chán ghét người yếu đuối, nhưng vẫn rất thưởng thức người thức thời, mà hai loại người này cô đều không phải. Cô chính là người có thói quen nhẫn nại đến mức làm người khác nhìn mà tức giận.
Thân thể nho nhỏ, vậy mà có thể nhẫn nhịn nhiều chuyện như thế, làm cho trái tim luôn luôn không biết đồng cảm với người khác là gì cũng không nhịn được phải ca ngợi cô.
Cởi thắt lưng áo ngủ ra, tấm chăn mỏng manh dính lên thân thể lung linh của cô buông lỏng dần, làm cho da thịt của bọn họ dính sát vào nhau.
Hai tay vòng đến trước ngực vuốt ve tuyết phong no đủ của cô, nhẹ nhàng sờ nắn nhũ nhọn xinh xắn, nghe thấy mũi cô phát ra tiếng hừ nhẹ, chậm rãi vuốt lấy đôi mông vểnh lên mềm mại của cô, côn thịt nóng tính nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống mông cô, trên lỗ nhỏ tiết ra chất lỏng trơn trượt.
Nhìn cô nghiêng đầu ôn nhu nằm trên vách cửa sổ, hết sức kiễng mũi chân. Dáng vẻ nhàn nhã yên tĩnh mềm mại lại dâm mị dị thường thiếu chút nữa làm Nguyễn Ân Nhi mất khống chế.
Thở một hơi làm cho dục vọng không khống chế được bình ổn lại, một hồi lâu sau chị cũng không có động tác tiếp theo, chỉ có hai tay vẫn vuốt ve hai vú mềm mại của cô, hưởng thụ xúc cảm trắng mịn co dãn.
Hoàng Vân Anh hơi hơi nghi hoặc nhìn chị, cúi đầu nghĩ nghĩ, xoay người ôm thắt lưng của chị, ngửa đầu hôn lên đôi môi chị, lại đi dần theo cằm, cần cổ thon dài xinh đẹp, cơ bụng rắn chắc khêu gợi, hôn dần dần lần lượt cho đến côn thịt to lớn đang ngẩng cao đầu.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm lên lỗ nhỏ trên đầu côn thịt, vòng vòng xung quanh vài lần rồi mới nuốt lấy toàn bộ gốc rễ của nó vào trong miệng, côn thịt to lớn cực đại làm cho đầu lưỡi của cô cũng không có chỗ để trống, chỉ có thể biến hóa góc độ, vuốt ve lấy lòng nó.
Hai tay nắm lấy phần thân của côn thịt dựa vào tần suất phun ra nuốt vào của cái miệng nhỏ nhắn mà ma sát qua lại, dục long này đã vô số lần tra tấn làm cho muốn chết đi sống lại đang nằm trong tay cô, cái miệng nhỏ nhắn căng lớn ra, làm cho cô khó thở, rơi vào đường cùng chỉ có thể phun đỉnh côn thịt ra, vừa liếm liếm lên phần thân của nó và hai cái túi nhỏ hai bên, vừa nâng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của chị, chờ chị chủ