Bây giờ em đang ở dưới thân ai vậy?
Sau khi gửi tin nhắn, biết rõ nhất thời cô sẽ không nhìn thấy, chị vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chờ đợi. Chị không biết bản thân đang đợi cái gì, đợi cô tức giận sao? Chờ cô phủ nhận? Hay chờ cô nói ra cái tên của nữ nhân cô đang ôm?
"Quý tiểu thư, đã lâu rồi cô không có tới chơi, sao vậy lâu lâu mới đến một chuyến mà luôn nhìn điện thoại thế a? Đến đây, tôi với cô cùng uống." Công chúa nổi tiếng nhất của câu lạc bộ cười cười nói nói dựa sát vào Quý Tiết rồi ngồi xuống, lấy chai rượu đổ thêm vào ly cho chị, nhẹ nhàng chạm ly với chị.
Tiếng va chạm thanh thuý của ly thuỷ tinh rất kích thích thính giác, Quý Tiết lại giống như không nghe thấy, khuôn mặt lạnh lẽo khoát tay uống cạn ly rượu trong tay.
"Quý tiểu thư có tâm sự sao?"
Quý Tiết lạnh lẽo liếc mắt nhìn công chúa thanh thuần trước mặt. Chị không có kêu cô gái này tới, nữ nhân này tự mình đi vào mà chị không nổi giận cũng đã chừa chút mặt mũi cho cô ta rồi.
Tiểu Nhã thức thời cười cười, dịu dàng nói, "Tiểu Nhã không hỏi, Tiểu Nhã uống rượu với Quý tiểu thư nha."
Một ly lại một ly, một chai tiếp một chai.
Rượu đổ vào miệng đã sớm không còn hương vị, Quý Tiết vẫn uống tiếp tục ly này ly khác, động tác tao nhã giống như đang nhàm chán đùa giỡn... Chỉ có trong đôi mắt phong lưu xinh đẹp dần dần mê ly bàng hoàng mới lộ ra giãy dụa trong cõi lòng chị.
Tiểu Nhã vừa rót rượu cho chị, một bàn tay xinh đẹp trắng trẻo nhẹ nhàng đặt lên trên đùi cứng rắn ấm áp của chị, chậm rãi vuốt ve, di chuyển dần lên trên, cách lớp quần tây an nhàn dùng kỹ xảo thuần thục vuốt ve vật to lớn của chị.
Côn thịt trong lòng bàn tay dần dần cứng rắn, Tiểu Nhã giương mắt quyến rũ đa tình nhìn Quý Tiết, lại bị ánh mắt lạnh như băng của chị làm cho trái tim co rút, tay nhỏ bé nhanh chóng thu về.
"Thực xin lỗi, Quý tiểu thư!" Tiểu Nhã lạnh run, vội vàng đứng lên xin lỗi, chạy trối chết.
Nhưng không lâu sau, Quý Tiết chủ động kêu dì San, bao một công chúa còn chưa ra sân khấu đi cùng uống rượu ca hát với chị, Tiểu Nhã nhìn thoáng qua trên lô ghế, Quý Tiết trái ôm phải ấp trên mặt tiêu sái phong lưu, với dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy khác nhau một trời một vực, sự khác thường này là vì yêu, Tiểu Nhã quyết định sẽ không giao du với kẻ xấu. Quả nhiên, trong chốc lát sau, trên ghế lô truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng va chạm ── một cô công chúa bởi vì đưa tay vói vào trong quần áo của chị bị chị đá bay đụng vào cạnh bàn, đầu rơi máu chảy ngất đi.
Nửa giờ sau, Khắc Minh Nhi được dì San gọi điện mời đến vừa đẩy cửa vào mém chút nữa bị một chai rượu bay tới đập vào đầu.
"... Cậu tới làm gì vậy?"
Khắc Minh Nhi quét mắt nhìn một đống hỗn độn trong phòng, "Uống rượu xong rồi à? Vừa lúc mình đem theo hai chai nữa." Nói xong, ném cho Quý Tiết đang ngồi bên cạnh một chai, chính chị mở một chai ngửa đầu uống.
Quý Tiết cầm lấy chai rượu, nhìn Khắc Minh Nhi bên cạnh, đem chai rượu đá qua một bên, nằm ngửa trên sô pha vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Sao vậy? Không uống?" Khắc Minh Nhi để chai rượu xuống, "Châm chọc quá, lúc trước còn đắc ý là có tửu lượng ngàn chén không say, bây giờ lại buồn bực vì muốn say mà không được."
"Không muốn tôi đốt lông của cậu thì cút cho tôi."
"... Yên tâm, mình không phải đến xem cậu diễn." Khắc Minh Nhi lấy ra một bao thuốc lá, đem một điếu đưa cho Quý Tiết. "Cậu tin tưởng vào loại báo ứng này không?"
Quý Tiết châm thuốc lá, hút một ngụm, há mồm chậm rãi thở ra khói màu xanh.
"Mình và chị hai cùng để ý một cô gái, nhưng chị hai của mình còn không biết." Khắc Minh Nhi rất thoải mái mà nói.
Quý Tiết không nói gì.
"Điểm chết người là, cô gái kia còn có nữ nhân khác. Ha ha! Vốn dĩ mình còn muốn chê cười các cậu, vừa quay đầu liền phát hiện bản thân còn bi kịch hơn so với các cậu nhiều."
"... Sao vậy?"
"Mình thấy cái cô gái kia cũng không dễ để các cậu trêu đùa như vậy."
"Vì thế?"
"Vì thế mình đến nhìn thử xem cậu có phải điên rồi hay không."
"..."
"Cho dù cô gái kia còn có nữ nhân khác, cho dù cả đời cô ấy cũng không có khả năng hoàn toàn thuộc về một mình mình, mình vẫn muốn... cô ấy."
"... Có ý gì."
"Ý là, cho dù cùng với nữ nhân khác đồng thời chia sẻ cô ấy... mình cũng đồng ý."
"Cậu thật sự điên rồi."
"Như vậy cậu thì sao?"
"..." Chia sẻ... Không! Quý Tiết gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà. Chị phải có được cô! Chị nhất định phải có được cô, toàn bộ! Mặc kệ đối thủ là ai, chị nhất định sẽ làm cho cô yêu chị, cả đời không thể rời xa chị!
Đôi mắt bật ra ánh sáng lợi hại, khuôn mặt đào hoa phong lưu luôn luôn bất cần đời lộ ra dã tâm không thể gỡ bỏ, Quý Tiết dập tắt thuốc lá, đứng dậy đi về phía cửa phòng
"Đi đâu vậy?" Khắc Minh Nhi hỏi.
"... Toilet."
Khi bữa tối, Quý Tiết vẫn không trở về. Hoàng Vân Anh nhớ tới tin nhắn chị gửi trong di động, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Mạn Ân nhẹ giọng hỏi. Những người khác đều không có trở về, vì thế bữa tối chỉ có hai người bọn họ.
"Không... Quý, Quý tỷ