Một bàn tay của nam nhân đã có thể đè ép hai cổ tay của cô gắt gao trên đất, hai chân bị đầu gối của hắn chen vào bắt buộc phải mở ra không thể khép lại, dùng hết sức lực giãy dụa cũng không thể ngăn được hắn cởi quần áo của cô. Mắt thấy nam nhân nới lỏng thắt lưng, mặt tức giận cởi quần lót ẩm ướt của hắn ra, Hoàng Vân Anh đột nhiên buông lỏng sức lực toàn thân, không hề giãy dụa nữa.
Phạm Tư Nghị hừ lạnh một tiếng, "Thông suốt?"
Hoàng Vân Anh nhìn thẳng vào hai tròng mắt hắn, nháy mắt cũng không nháy, cho đến khi hắn quên mất động tác trong tay, nhìn thẳng bất ngờ trong lòng hắn.
Không có sợ hãi, không có oán hận, không có cầu xin, giờ phút này cô gái chỉ có thể mặc hắn xâm lược kia, trong con ngươi trong suốt chỉ có thương hại và miệt thị trắng trợn!
Cô đang miệt thị và thương hại hắn?
Cầm lấy hai cổ tay thô bạo nhấc thân thể cô lên, đem cô tựa lên trước gương trong phòng tắm, làm cho cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình.
"Ngẫu nhiên chơi trò cưỡng gian, có phải rất kích thích hay không?"
Cô không thèm che giấu châm chọc trong đôi mắt sáng, Phạm Tư Nghị nổi giận hết sức, cô tranh thủ đá mạnh vào cái gương trước mặt, toàn bộ người ngã nặng về phía sau.
Gương vỡ nát, Phạm Tư Nghị bị đẩy lui về sau mấy bước lấy lại thăng bằng, Hoàng Vân Anh nhân cơ hội giãy ra, nhưng cô không có trốn về phía cửa phòng tắm, mà là lao thẳng tới phía trước nhặt một mảnh gương vỡ lên, xoay người đối mặt với Phạm Tư Nghị, thong dong lấy khăn mặt trong miệng xuống.
Máu tươi từ bàn chân và trong bàn tay cô chảy ra, vậy mà cô giống như không cảm giác thấy đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng không hề sợ hãi nhìn nam nhân mạnh mẽ cường tráng cách cô không xa.
"Hừ, cô cảm thấy cô chạy thoát hả? Cho dù hôm nay cô chạy thoát, ngày mai, ngày kia, tôi có rất nhiều thời gian có thể chơi cùng cô. Không phải lúc nào cũng có người có thể cứu cô, hay là, cô tính mỗi ngày đều chuẩn bị vật cặn bã như thế này để phòng thân?"
"Tôi sẽ không trốn." Máu tươi từ trong bàn tay nhỏ nhắn non mịn của cô chạy ra hội tụ cùng với máu tươi dưới chân họp lại một chỗ, tràn dọc theo đường hoa văn trên gạch men tựa như bức họa yêu diễm. "Anh có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng anh không đáng để tôi phải lãng phí một chút thời gian nào. Anh có thể làm chuyện anh muốn, mà tôi... chỉ cần còn chưa chết, tôi chắc chắn sẽ làm cho anh phải trả giá! Chuyện mua bán không có lời như vậy, tôi xem Phạm tiên sinh suy nghĩ như thế nào!"
". . ." Phạm Tư Nghị nhìn ánh sáng lạnh phản xạ trong mảnh gương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo nghễ bất khuất của cô, một cảm giác thất bại vô lực lan khắp toàn thân.
Cuối cùng nhìn Hoàng Vân Anh liếc mắt một cái, Phạm Tư Nghị xoay người đi về phía cửa phòng tắm, nhưng mới vừa đi đã ngừng bước lại ── quần trượt xuống dưới. Cắn răng nhấc quần lên cài thắt lưng lại, Phạm Tư Nghị toàn thân ẩm ướt đi ra ngoài.
Quản gia Ốc Ngươi