Không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều quá, sau khi nửa đêm tỉnh lại, Hoàng Vân Anh nhắm mắt lại nhưng hồi lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, cách rèm cửa sổ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài phòng bệnh, tiếng hát của Tần Mạn Ân lại chậm rãi chảy vào tai.
Tình ca nhẹ nhàng chậm chạp động lòng người, giai điệu thoải mái sung sướng, làm đáy lòng người nghe dâng lên nước mắt, theo lỗ tai rung động đến tâm hồn, quên mất mọi ưu phiền. Tiếng hát của chị, làm cho người ta muốn tới gần... dung nhan không tỳ vết của chị lại làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa.
Bạn, người thân, nhiều từ tốt đẹp như thế, bây giờ thân phận thực sự của cô chỉ là vật phẩm tiện lợi bọn họ dùng để tiết dục. Cô đã cố gắng, vẫn như cũ... không có tâm tình nào có thể đối mặt ngang hàng với bọn chị, để có thể thật sự làm bạn với chị.
Cô chỉ bị thương ngoài da, thật ra ban ngày đã có thể xuất viện, nhưng Đình Hy và Tần Mạn Ân không cho cô cử động. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc như thế này rất dễ làm người ta tham lam, nhưng cô rất rõ ràng, cô không thể.
Thế giới này không có ai đối xử tốt với mình miễn phí cả. Người ta đối với mình tốt, cô phải trả lại người ta gấp bội, đây là đạo lý làm người mà ba mẹ đã dạy cô từ nhỏ.
Nhưng mà, còn không, còn không đủ thời gian thì làm sao đây?
Còn bảy ngày, bảy ngày sau là cô có thể rời khỏi nhà trọ, cách xa thế giới thị phi của bọn họ, rời xa nơi cô còn chưa quan tâm trân trọng, rời xa hàng đêm tình ái làm cô cảm thấy bối rối thẹn thùng, rời xa một người lại một người cô không thể trêu vào cũng không có trái tim để trả giá, trở về cuộc sống bình thản im lặng của bản thân.
Sau này khi làm việc chắc là cũng có lúc bị uất ức, bị nhục, thậm chí là lúc khó có thể chịu được, nhưng tối thiểu, trong hoàn cảnh công việc bình thường, cô không cần lo lắng hơi không để ý một chút sẽ bị đăng báo, bị người ta vây xem; ít nhất khi bị xâm hại, pháp luật còn có thể duy trì công bằng nhất định.
Bảy ngày cuối cùng...
Tiếng mở khóa của cửa phòng vang nhỏ lên một chút, Hoàng Vân Anh giật mình co rụt thân thể.
"Ai?"
". . . Không nhìn thấy em một chút, em đã làm cho bản thân thương tích đầy mình, cha mẹ em có thể nuôi em lớn đến như thế này, thật tình bọn họ rất khổ cực đó." Người tới mở cửa, chậm rãi nói.
Ánh sáng chói mắt làm Hoàng Vân Anh nheo mắt lại thích ứng một lát, hình ảnh người tới dần dần rõ ràng ở trong mắt cô, một cảm giác khác thường không biết tên từ dưới đáy lòng dần dần lên men.
Lời nói quan tâm từ trái tim lại nói thành giọng điệu đáng đánh đòn như thế, người cô biết chỉ có một ──
"Sao... sao chị lại đến đây?" Hoàng Vân Anh ngồi dậy.
"Nếu như cuộc đời mỗi người đều là một bộ phim điện ảnh, như vậy em diễn nhất định là vai kinh dị." Quý Tiết ngồi vào bên cạnh giường, nhấc chăn ở dưới đuôi giường đang dùng để bọc kín chân phải của cô, trào phúng nói.
"..." Hoàng Vân Anh tức giận trừng mắt liếc chị một cái, "Vậy còn chị? Diễn viên phim cấp 3?"
Quý Tiết nghe vậy cười khẽ, con mắt phong lưu nháy nháy. "Nếu như em đồng ý biểu diễn, phim AV tôi cũng không ngại."
Mặt Hoàng Vân Anh đen đi.
"... Thực xin lỗi." suy nghĩ trong chốc lát, Hoàng Vân Anh nói xin lỗi, "Chuyện Đỗ Vi và Sử Cổ Kim, em nên nói cho tôi biết trước."
"Không, " Quý Tiết cởi áo khoác tiến lên bên cạnh cô. "Là tôi thất trách. Đến em cũng phát hiện chuyện đó mà tôi lại không cảnh giác, tôi nên cảm ơn em đã liều mạng bảo vệ Tần Mạn Ân. Khuya như vậy sao còn tỉnh? Miệng vết thương đau không?" Cầm lấy bàn tay phải đang quấn băng gạc của Hoàng Vân Anh, trên mặt Quý Tiết đã không còn phẫn nộ và trách cứ, chỉ còn có thương tiếc.
Cô rút