Cô, cô bước không nổi.
Hoàng Vân Anh ôm thân thể không ngừng run run của bản thân, mang ý cầu xin nhìn Nguyễn Ân Nhi.
Nguyễn Ân Nhi nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, đứng dậy từ trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một cái điều khiển từ xa hướng không trung bấm một cái, trên tường phía đối diện với sô pha liền chậm rãi hiện ra một màn hình màu trắng.
Hoàng Vân Anh kinh ngạc nhìn về phía đó, giây tiếp theo , khi cô nhìn thấy rõ ràng từng hình ảnh trên màn hình, cả thân thể và trái tim cô . . Như rơi xuống động băng ngàn năm!
“Ừ. . . Rất ngứa. . . Cắm, cắm vào. . . Tôi muốn. . . A a a a. . . Thật thoải mái. . .” Hình ảnh cô không ngừng nâng lên thân thể, lại nhanh như gió ngồi xuống thắt lưng của người phụ nữ kia, vừa lên xuống vừa không ngừng điên cuồng vặn vẹo vòng eo, vẻ mặt dâm mị phong tao , động tác phóng đãng . . . Kia không phải cô, người kia không phải cô!
Không! Cô biết rất rõ , chính là cô.
Hoàng Vân Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, cố nén không cho nước mắt trào ra. Cô làm sao cũng không thể tưởng được, trong phòng Nguyễn Ân Nhi cư nhiên lại đặt máy quay. . . Cô làm sao cũng không thể tưởng được, bản thân sẽ bị người ta quay được hình ảnh như vậy ! Cho dù báo cảnh sát, hình ảnh này cũng sẽ phán định thành cô tự nguyện, thậm chí chính cô mới là kẻ đi cưỡng gian người khác! Mà cô cũng không có chứng cứ chứng minh người ta bỏ thuốc. . .
Hoàng Vân Anh oán giận nhìn về phía Nguyễn Ân Nhi. . . chị ta là cái ma quỷ! ác ma!
“Tôi nói một lần cuối cùng, ngồi lên trên .”
Lâm vào tuyệt vọng cùng oán hận, Hoàng Vân Anh không để ý tới, giọng điệu của Nguyễn Ân Nhi không giống lúc trước, dịu dàng hơn rất nhiều.
Đoạn phim này là do đêm đó Nguyễn Ân Nhi nhất thời nảy sinh ý định quay lại, tuy rằng tin tưởng người do Vân di an bài rất kín đáo, tuy nhiên phòng bị vẫn tốt hơn, chị làm việc luôn rất chu đáo không bao giờ lọt ra khe hở, vì thế mới quay lại biểu hiện phấn khích của cô đêm đó.
Nhưng hiện tại phản ứng của nguời phụ nữ này, cùng với mong muốn của chị rất khác nhau. Cô không giống như chú thỏ con bị chấn kinh , khóc cầu chị hủy đi đoạn phim, cũng không có thẹn quá thành giận khóc lóc om sòm, mà cô chỉ. . . dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn chị .
Ngực không biết vì sao có chút khó chịu, Nguyễn Ân Nhi một lần nữa nằm về sô pha , chờ đợi người phụ nữ kia thuận theo.
“ha. . .” Hoàng Vân Anh đột nhiên cười nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Cô bước tới ghế dựa sau lưng Nguyễn Ân Nhi , tách hai chân ra đứng trên người chị, hờ hững cúi đầu nhìn tính khí uy vũ của chị, chậm rãi ngồi xuống.
Nơi mềm mại vừa tiếp xúc với quy đầu bóng loáng hùng dũng liền theo phản xạ tự nhiên bị cản trở, nhưng cô không hề dừng lại, tiếp tục ngồi xuống, cực đại áp bách bên ngoài đóa hoa, hai cánh hoa nhu nhược cực lực kháng cự hung khí xâm nhập,chỉ có thể không ngừng bị đè ép lùi lại phía sau, cơ hồ không thể đi vào mật huyệt. . .
“Mở thân mình ra, đỡ vào đi.” Chị ra lệnh không mang