Chị, chị ta, chị ta muốn cô chủ động sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, tay Hoàng Vân Anh quả thực không biết làm sao buông ra, “Tôi, tôi sẽ không.”
“A. . . Tôi nhớ rất rõ, lần trước cô làm rất tốt.”
“Tôi lần đó là bị chị ── tôi không nhớ gì hết.” Hoàng Vân Anh bối rối nói, bất an trộm liếc Nguyễn Ân Nhi một cái, lại nhìn thấy trong mắt chị ta lướt qua một tia mất kiên nhẫn .
“Trước hai giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, nếu động tác của cô nhanh một chút, làm cho tôi vừa lòng, chỉ cần xong một lần thì cô có thể trở về. Nhưng nếu cô muốn kiên trì kéo dài thời gian như thế , tôi không ngại dạy cô.”
“Tôi!” Hoàng Vân Anh cắn môi, sợ hãi, do dự, ngượng ngùng làm cho cô không thể suy nghĩ.
Thôi. . . Cô căn bản không có quyền lựa chọn. Hít sâu một hơi, cô đi tới trước mặt Nguyễn Ân Nhi, quỳ xuống dưới đất, chìa tay cởi bỏ thắt lưng của chị, trong đầu liều mạng hồi tưởng lại hình ảnh phim H đã từng vụng trộm xem qua.
Đúng vậy, cô đã xem. Linh Vũ lôi kéo cô xem, nói một mình xem rất ngượng ngùng. . . cô nhớ rõ loại hình nào cậu ấy cũng có, hơn nữa hình như đều là khẩu vị nặng, lúc xem Linh Vũ và cô đều mặt đỏ tai hồng, tim đập không thôi, còn cố tình giả vờ bình tĩnh xem. . . đã thế còn cảm thấy phối âm quá khoa trương, nhưng, sau khi hưởng qua hương vị mất hồn thực cốt kia, cô chỉ có thể nói âm thanh đó quả thật rất chuyên nghiệp! Nhưng, muốn một cô gái bị rất nhiều phụ nữ liên tiếp làm làm mấy ngày mấy đêm, thậm chí đồng thời bị mấy người phụ nữ tùy ý xâm phạm, trong thân thể còn bị để vào đạo cụ điên cuồng chấn động . . . Trong thực tế thật sự có người phụ nữ nào có thể chịu được ư?
Trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh tình dục khoa trương kia, thân thể cô cũng dần dần nóng lên , nơi riêng tư tựa hồ có cái gì đó không chịu khống chế chảy ra, Hoàng Vân Anh vội vàng kẹp chặt hai chân, trên mặt nổi lên sắc hồng.
“Nghĩ đến cái gì à?” Nhìn đến hai bên tai đến đầu ngón tay đều lộ ra phấn hồng hấp dẫn của người phụ nữ này, Nguyễn Ân Nhi không khỏi tò mò muốn biết trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ đến cái gì.
“Không, không.” Hoàng Vân Anh vội vàng làm nhanh động tác trên tay , cẩn thận kéo xuống quần lót màu đen của chị, lấy ra phân thân còn chưa hoàn toàn cương nhưng đã có kích thước kinh người của chị ta.
Trời! Hoàng Vân Anh hút một ngụm khí lạnh, trí nhớ đêm đó cũng không rõ ràng, mà Trương Tuệ Minh rõ ràng mỗi lần đều trực tiếp xách súng ra trận, vì thế lần này. . . thực sự là lần đầu tiên cô gần gũi nhìn đến tính khí như thế . Trời ơi, thứ này rốt cuộc làm sao có thể chen vào trong thân thể cô vậy? Thân thể của cô vậy mà không có vỡ ra?
Nguyễn Ân Nhi cười nhẹ một tiếng, nhìn biểu tình kinh dị nào đó của cô đã lấy lòng được chị ta, thấy bộ dáng ánh mắt cô trừng trừng tròn xoe, tựa như con mèo nhỏ kháu khỉnh .
Còn, lại còn lớn lên. . . Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt lại hướng về phía Nguyễn Ân Nhi đang nhìn mình.
“Ừ?” Nữ nhân hừ một tiếng.
Hoàng Vân Anh chỉ đành phải chìa tay ra, cầm hung khí nóng bỏng như rễ cây nhanh chóng bành trướng biến thành cứng rắn kia , cũng không dám dùng sức, chỉ dám cẩn thận trượt nhẹ, khuấy động. . .
“. . . cô đụng như vậy đến buổi tối, tôi cũng không bắn được.” Nguyễn Ân Nhi châm chọc nói, “Dùng miệng.”
Oanh! Giống như bị