Đáng tiếc...
Đáng tiếc? Vũ Triết Tinh hơi hơi ngẩn ra. Chị đã... bao lâu rồi chưa có cảm giác đáng tiếc?
Vũ Triết Tinh nhớ lại trong chốc lát, cuối cùng thản nhiên cười cười.
Ăn cơm qua loa một chút đã chấm dứt, Ngô Vân Hy thấy Nhậm Linh Vũ ăn khá ít, liền sợ hãi hỏi cô muốn ăn thêm điểm tâm nữa hay không.
"Không cần cô quan tâm! Vân Anh, chúng ta ăn chút đồ ngọt không?" Nhậm Linh Vũ hỏi Hoàng Vân Anh.
"Ách..." Hoàng Vân Anh nhìn ba nữ nhân còn lại, không đáp lại.
"Sư phụ, lát nữa Vân Anh còn phải đi làm, chúng ta đi trước đây." Nói với Vũ Triết Tinh xong, Nhậm Linh Vũ kéo Hoàng Vân Anh bước đi.
"Lông chim! Hai người đi đâu? Chị cũng đi, chị mời hai người nha!" Ngô Vân Hy vội vàng đi theo.
Nhậm Linh Vũ khẽ cắn môi, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa mới xoay người đi về phía Ngô Vân Hy nói, "Đi theo tôi."
Giữa cầu thang.
"Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi đối với người ngoại quốc không có hứng thú!"
"Hứng thú... có thể bồi dưỡng thêm mà."
"Cô! Được rồi! Cô nói đi! Đến cuối cùng cô muốn như thế nào cô mới không quấn quít tôi nữa!"
"Chị... cũng muốn biết..."
"Cô, cô!!!!" Nhậm Linh Vũ quả thực sắp bị nàng chọc giận đến mức xù lông!
"..." Tuy nói người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng Hoàng Vân Anh nhìn nhìn hai người kia, im lặng không nói. Chuyện tình cảm, không có thích hợp, không có đúng sai, cô có năng lực gì để nói chứ?
"Nếu cô lại quấy rầy tôi, có tin tôi tố cáo cô gây trở ngại tự do thân thể không?" Nhậm Linh Vũ nghiêm túc nói.
"... Xa xa nhìn em cũng không được sao?"
"Không được!"
Nhậm Linh Vũ từ chối thẳng thừng làm Ngô Vân Hy có chút thương tổn, nhưng nàng tạm dừng một lát, liền cố chấp nói, "Chị biết em đối với chị cảm thấy rất phiền phức, nhưng em không có quyền ngăn cản chị thích em."
"Tôi ──" Nhậm Linh Vũ tức giận không nói nên lời, nhìn Hoàng Vân Anh phía sau, trong đầu vừa chuyển, "Tôi cảm ơn cô, nhưng cô có thích tôi cũng vô nghĩa, tôi đã có người trong lòng!"
Ngô Vân Hy liếc mắt, nhìn nhìn Hoàng Vân Anh, "Cô ấy sao?"
Hai má Nhậm Linh Vũ run rẩy, nếu không cố gắng khắc chế, cô rất nghi ngờ chút nữa cô sẽ bổ đầu nữ nhân này ra để nhìn xem có phải bị nước vào rồi hay không!
"Lông chim, chị biết trong khoảng thời gian ngắn làm cho em chấp nhận rất khó, nhưng chị rất kiên nhẫn, chỉ cần em nguyện ý cho chị cơ hội, chị sẽ cố gắng hết sức để làm cho em thích chị."
"Ai nói cô tôi thích Vân Anh?"
"Thật! Vậy chị vẫn còn cơ hội phải không? Nếu em ngại việc chị là nữ nhân cũng không sao, chị sẽ qua Thái làm một người nam nhân tốt, đến lúc đó em có thể thích chị!"
3
"Khụ khụ!" Hoàng Vân Anh hự một tiếng, vội vàng cúi đầu ho khan để che giấu. Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng cô thật sự rất muốn cười.
"Cô, cô không hiểu tiếng người đúng không? Tôi nói cho cô! Cho dù con người trong nước chết hết, tôi cũng ──"
"Linh Vũ!" Hoàng Vân Anh đánh gãy lời nói tức giận của Nhậm Linh Vũ, "Tớ nghĩ Ngô tiểu thư cũng không muốn chọc giận cậu đâu, đúng không?" Hoàng Vân Anh liếc nhìn Ngô Vân Hy, Ngô Vân Hy liên tục gật đầu.
Ngô Vân Hy là soái tỷ điển hình của Tây Âu, tuy rằng cùng tên với Vân Hy đại ảnh hậu, nhưng lúc này do tình cảm bị làm nhục mà nhuệ khí của nàng hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn rất giọng con gái mới lớn đơn thuần.
"Nếu như, nếu như em thực sự có người trong lòng... Chị, chị tạm thời có thể không hiện ra, nhưng nếu em ──"
"... Cô nói!" Nhậm Linh Vũ nghe xong một nửa liền vô cùng lo lắng lấy điện thoại trong túi xách ra, bật màn hình giơ lên trước mặt Ngô Vân Hy, "Nàng là người trong lòng của tôi!"
"Nàng? Nàng không phải là sư phụ của em sao?"
"Đúng vậy! Cô nhìn không ra hả? Đây là ảnh chụp vài năm trước của nàng, tôi chính là vì thích nàng nên mới bỏ qua chuyên môn đến văn phòng luật sư học tập cùng với nàng, gần quan được ban lộc, nghe qua chưa?"
"... Chị hiểu được."
Cuối cùng Nhậm Linh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Vì thế, cảm ơn cô thích tôi, nhưng mà thật sự không cần. Hẹn gặp lại! Tốt nhất không bao giờ gặp nữa! Bye bye!"
"Đợi chút!" Tuy rằng lần lượt chịu đả kích, nhưng