Bên trong xe, sau một lúc lâu vẫn không có tiếng động.
"Chị ── "
"Em ── "
Bỗng nhiên hai người đồng thời mở miệng, lại không hẹn mà cùng ngừng lại.
Hoàng Vân Anh ngồi ngay ghế phụ lái dừng một chút nói, "Cảm ơn Vũ luật sư."
Cô vốn không muốn lên xe, nhưng lúc cô đi qua Vũ Triết Tinh đúng lúc phải nghe điện thoại, đối diện với cửa xe mở ra cùng với ban đêm phủ rộng phía sau, cô lại không có tiền kêu taxi đành phải lựa chọn kẻ thức thời là trang tuấn kiệt".
Nghe thấy lời cảm ơn của Hoàng Vân Anh, Vũ Triết Tinh nhìn về phía cô, khóe miệng vểnh lên mỉm cười tự nhiên, "Chị còn chưa nghe em kêu là V."
Hoàng Vân Anh có chút miễn cưỡng cười cười.
"Có vẻ như... em không muốn gặp chị?" Vũ Triết Tinh vừa giỡn vừa hỏi.
"Không, tôi ──" câu hỏi thẳng thắn của Vũ Triết Tinh làm cho cô có chút kích động, chờ khi bình tĩnh lại cô không khỏi im lặng than một tiếng, "Một người là hacker tung hoành Internet đùa giỡn pháp luật, một người là luật sư công bằng chính nghĩa đại diện cho pháp luật, tôi... thật sự rất khó đem hai thân phận này đặt cạnh nhau." Cô đã nghĩ Linh Vũ là luật sư đặc biệt nhất rồi, lại không nghĩ đến V cũng vậy, mà còn là luật sư thanh danh hiển hách như thế nữa chứ.
"Em cảm thấy pháp luật và luật sư chỉ dùng để bảo vệ công bằng chính nghĩa sao?"
"Pháp luật tuy rằng là công cụ của giai cấp thống trị dùng để bảo vệ quyền lợi của họ, nhưng duy trì công bằng cơ bản của xã hội thì mỗi quốc gia có một điều kiện cụ thể riêng biệt. Còn luật sư..." Hoàng Vân Anh đột nhiên hiểu ra, "Thì ra là thế."
"Cái gì?"
"Bất kể là hacker hay là luật sư, đều là người có thể nắm giữ quy tắc cũng có thể lợi dụng lỗ hổng." Hoàng Vân Anh thản nhiên nói.
"... Chị bị chán ghét sao?"
Giật mình, Hoàng Vân Anh rất nhanh nhìn vào mắt Vũ Triết Tinh, cánh môi nhấp nháy, không biết nên nói như thế nào.
Cô chán ghét chị sao?
Cô không biết.
Đối với V trên Internet nghe được không thấy được không sờ được, cô rất khâm phục, tin cậy, cảm kích, thậm chí đã từng ảo tưởng. Nhưng đối với vị luật sư cao quý này rõ ràng rất khác nhau, Linh Vũ yêu say đắm nữ nhân tên Vũ Triết Tinh, cô vừa xa lạ lại có chút sợ hãi.
Ngay cả khi chị ôn hòa mỉm cười, ngay cả bộ dáng xuống bếp mang phong độ khác, ngay cả tiếng ca của chị cũng rất ấm áp, nhưng mà... Hợp đồng tàn khốc lạnh như băng kia, là gông xiềng vô hình cô không có lực kháng cự kia, cũng xuất phát từ tay chị. Chỉ dựa vào hai trang giấy, vài đoạn văn bản là có thể đùa giỡn vận mệnh của người khác, đây là loại năng lực đáng sợ như thế nào chứ...
Chóp mũi nghe thấy một mùi hương quen thuộc, Hoàng Vân Anh theo phản xạ nhớ tới một nữ nhân đáng sợ giống như vậy ── Nguyễn Ân Nhi!
Nhất thời, một hình ảnh hương diễm sỉ nhục hiện lên trong đầu cô, cô không thể khống chế được hô hấp cũng dồn dập lên, hai má dần dần phiếm hồng.
Hoàng Vân Anh vội vàng quay mặt về phía cửa kính xe.
Vũ Triết Tinh nhìn sườn mặt thanh tú của cô, lẳng lặng suy tư. Tình huống bất thường của cô không tránh được ánh mắt của chị, nhưng chị không đoán được nguyên nhân của phản ứng này. Rất nhiều người đều nghĩ luật sư là ngành dựa vào cái miệng, thật ra đối với luật sư mà nói,