"Lầu mấy?" Vũ Triết Tinh giương mắt nhìn nhìn.
Hoàng Vân Anh nhìn phòng của mình đang bật đèn, "6, lầu 6, tự tôi đi lên được rồi. Trong nhà, rất nhỏ, tôi không mời chị lên ngồi chơi được."
"... Được. Chị đứng đây chờ em bật đèn lên."
Ừ? Hoàng Vân Anh cũng ngẩng đầu nhìn lên, chị nghĩ cô ở giữa dãy sao? "Tôi, tôi ở ghép với người khác." Cô chỉ chỉ ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ.
"Được! Vậy chị an tâm, như vậy, ngủ ngon... Vui Vẻ."
"Ngủ ngon... V."
Vào cửa lầu, Hoàng Vân Anh nhịn không được thở dài. Rất nhiều chuyện có đôi khi chính là làm cho người ta dở khóc dở cười như thế, càng muốn tránh thì càng cách gần hơn.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào cửa đã thấy Tần Mạn Ân đang ngồi dưới đất dựa vào giường, còn buồn ngủ, trong lòng ôm một đống khăn mặt màu trắng.
"Em đã về!" Tươi cười nhợt nhạt thuần túy nở rộ trên mặt Tần Mạn Ân.
Hoàng Vân Anh dịu dàng nhìn lại, thấy tươi cười như vậy, thật sự là phiền lòng gì cũng đều có thể quên đi hết. "Trên đất lạnh, đứng lên đi. Chị chưa ăn cơm hả?"
Thức ăn trên bàn nhỏ vẫn được bọc lại, hai bộ bát đũa sạch sẽ để cùng một chỗ, hiển nhiên là đang chờ cô.
"Ừ, em ăn chưa?"
"Chị ── cái kia .... là mèo?" Chờ Tần Mạn Ân đứng lên, cô mới nhìn rõ cái đống khăn mặt trắng trong lòng chị là gì!
Cẩn thận hỏi lại, thì ra là lúc trời tối Tần Mạn Ân xuống lầu chờ cô, ở góc tường phát hiện con mèo nhỏ cả người ướt đẫm lại rất bẩn, chị liền ôm nó lên lầu xuống tắm sạch một chút, kết quả con mèo nhỏ thấy nước thì không ngừng giãy dụa, chị không có cách nào, đành phải dùng khăn mặt bao nó lại ôm vào ngực chờ cô về.
"Mèo nhỏ mà tắm rất dễ bị bệnh." Hoàng Vân Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ sờ lên bụng con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ hình như cũng không sợ người, ánh mắt rất làm người ta yêu thương.
"Chúng ta nên làm sao đây?" Tần Mạn Ân vô tội nhìn Hoàng Vân Anh. Không có Internet, không có di động, chị cũng không có biện pháp lên mạng tra thử.
Hoàng Vân Anh vừa nhấc mắt liền chống lại hai tròng mắt chọc người trìu mến của chị, nhìn qua nhìn lại một chút, cô không khỏi bật cười. Quả nhiên rất giống nhau??
Dùng khăn mặt lau sạch con mèo nhỏ, lại cho mèo nhỏ ăn chút đồ ăn và nước uống, con mèo nhỏ không rên một tiếng nhắm mắt lại ngủ. Hoàng Vân Anh tìm một cái áo bông cũ làm ổ nhỏ tạm thời cho nó, nhìn nó từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn nhau cười cười.
"Chúng ta nuôi nó được không?"
"..." Vắc-xin phòng bệnh, thức ăn cho mèo,... "Được."
Từ phía sau ôm lấy thân thể kiều nhỏ của cô, cúi đầu kề vào hai má mềm mại ấm áp của cô, trong mắt Tần Mạn Ân, trong giọng nói, tràn ngập cảm xúc nồng đậm không muốn rời xa, "Cảm ơn."
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngủ, Hoàng Vân Anh khẽ nâng hai tay, tay nhỏ mảnh khảnh để trên bàn tay thon dài xinh đẹp đang đặt trên người cô, "... Không cần."
Quyến luyến hôn từ tóc đến hai má cô, từ sau tai một đường đi tới đầu vai.
Tần Mạn Ân không có tiếp tục.
Ôm lấy thân thể cô, nhìn cô vô hạn bao dung, vẻ mặt như hòa, chị lại... có chút sợ hãi.
Chân mày, tóc, mũi, phấn môi mềm mại, thân hình kiều nhỏ, linh hồn cường đại cứng rắn của cô.
Chị sợ... Chị không giữ được cô.
Ngực giống như có một cái động lớn, cần một cái gì đó lấp đầy, nhưng chị muốn, cô ... sẽ cho sao?
Hôn lên môi cô, chị dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.
Cô thản nhiên cười cười, nâng bàn tay tháo kẹp tóc xuống, để một đầu tóc dài rối tung xỏa trên đầu vai.
Bây giờ, cô không nghĩ gì cả.
Hai tay đặt lên lưng của chị, để mặc chị ôm lấy cô, chen vào phòng tắm nhỏ hẹp. Nước ấm áp mịn màng, ôm hôn nhiệt tình triền miên, hai thân hình trần trụi thanh xuân gắt gao dán vào nhau.
"Ừ..." Trên tường vừa lạnh vừa cứng, nhưng nhiệt lượng và dịu dàng của chị cũng đủ làm cho cô cảm thấy ấm áp, dục vọng to lớn cứng rắn thong thả ra vào giữa hai chân cô, càng thong thả, càng làm cho cô cảm giác được rõ ràng khát vọng trong thân thể mình.
Dâm dịch trắng mịn không ngừng trào ra, nhưng là nước miếng tham ăn của tiểu huyệt, trơn như vậy, vẫn đem côn thịt to lớn cắn rất chặt chẽ không buông lỏng chút nào, mỗi một ngụm, còn có thể phát ra tiếng vang