Tần Mạn Ân không có đi, chị nói, "Để cho chị suy nghĩ đã."
Đem thẻ rút hết số tiền cuối cùng ra, mang mèo nhỏ đi phòng bệnh tiêm vắc xin xong, gia sản của cô, Hoàng Vân Anh nhìn ví tiền trống rỗng, đại khái chỉ còn đủ tiền ăn cho một tuần mà thôi. Cũng may cuối tháng tiền lương công việc phối âm kiêm chức sẽ nhận được, một người thì cô tin tưởng tiền lương có thể chống đỡ được, nhưng còn có Tần Mạn Ân và mèo nhỏ... xem ra phải tìm thêm một công việc kiêm chức làm thêm nữa mới được.
Bởi vì muốn kiểm tra và nhận tài liệu liên quan đến nhiệm vụ phối âm kiêm chức tháng sau, hai người một mèo sau khi ăn cơm trưa, Hoàng Vân Anh liền đem laptop đến trường học xài ké mạng wifi. Không biết là do cô tìm chỗ rất hẻo lánh nên tín hiệu không tốt hay sao, mạng lên rất chậm, chờ đến khi mở được hộp thư, ánh mắt Hoàng Vân Anh rất tự nhiên nhìn một người một mèo bên cạnh.
Trên ghế dài, Tần Mạn Ân mặc quần áo như đồng phục thể dục của học sinh, mang theo mũ lưỡi trai và khẩu trang, bộ dáng nhìn qua có chút quái dị, nhưng con mèo nhỏ như tuyết trắng trong tay chị đang chơi đùa, một người một mèo còn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, tiếng con mèo nhỏ giận giận meo meo, Tần Mạn Ân liền thoải mái cười nhẹ. Hình ảnh như ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng làm cho đời người cảm thấy tốt đẹp hạnh phúc như thế...
"Làm xong rồi sao?" Tần Mạn Ân nghiêng đầu nhìn cô, con mèo nhỏ cũng nghiêng đầu theo, giống nhau mười phần.
"A? Chưa! Chưa xong." Hoàng Vân Anh vội vàng hoàn hồn nhìn tài liệu.
Ánh mặt trời trải dài trên làn da trắng mịn của cô, giống nhau lộ ra vầng sáng mênh mông, thỉnh thoảng lóe ra mấy điểm ánh sáng chói mắt nhỏ vụn, đôi mắt luôn yên tĩnh im lặng nhìn chuyên chú vào màn hình máy tính, đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, giống như gặp phải vấn đề gì đó lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Mạn Ân theo bản năng hỏi. Trước kia chị... không hề quan tâm đến người khác có chuyện gì, trừ Đỗ Vi. Bởi vì ── không ai để ý đến sự quan tâm của chị.
Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, đem màn hình chuyển về phía chị. Công ty phối âm cô kiêm chức kia gần đây vừa mới nhận một hạng mục lồng tiếng cho nhân vật hoạt hình, đang xem xét phối âm, nói âm sắc của cô thích hợp với một nhân vật, hỏi cô có hứng thú đi thử không. Lúc trước khi tìm công việc kiêm chức sợ gặp được kẻ lừa đảo, cô liền xem công việc làm thêm trong thành phố, đại khái chắc cũng là vì cùng thành phố, nên công ty đó mới nghĩ cho cô cơ hội này.
"Được mà! Đi thử thử đi!"
"Đối với chị, lồng tiếng nhân vật hoạt hình là gì ── " cô đã xem qua một ít tài liệu, nhưng lý luận với thực tiễn có khoảng cách rất xa!
Tần Mạn Ân một tay đem con mèo nhỏ ôm vào trong ngực, một tay kéo Hoàng Vân Anh, "Đi."
Nửa giờ sau, vẻ mặt Hoàng Vân Anh cười khổ, tiền đồ ăn hai ngày đã không còn.
Tần Mạn Ân dẫn cô đến chỗ hai lần trước phối