"Nó, là mèo trắng." Hoàng Vân Anh nhỏ giọng biện hộ.
"Vậy kêu đậu trắng?" Quý Tiết nói giọng điệu trêu chọc.
"A..." Tần Mạn Ân bật cười.
"Tên kia, cậu có biết bây giờ xe cậu ở đâu không?" Quý Tiết đem cái bật lửa để lên hộp thuốc lá trên bàn, rút một ngụm thuốc, tức giận hỏi Tần Mạn Ân.
Mấy ngày hôm trước vội vàng không để ý đến nàng, sáng nay nhìn định vị được gắn trên xe một chút, điếu thuốc thiếu chút nữa rớt xuống ── bờ biển phía nam! Hộ chiếu của Tần Mạn Ân chị đang giữ, xe lại ở bờ biển phía nam.
"Mình còn tưởng cậu bị bán rồi chứ, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát. Nhưng nghĩ lại, có người muốn lừa bán cậu, có khi còn phải hầu hạ cậu ăn uống vài ngày, cuối cùng còn bị cậu bán thì có, đến lúc đó cảnh sát bắt ai cũng khó nói. Cậu a, đến xe cũng không cần nữa sao!" Lúc trước chị biết chiếc mô tô kia là bảo bối của Tần Mạn Ân nên mới gắn định vị lên xe, bây giờ nhìn lại, vẫn nên trực tiếp gắn lên người nàng mới đảm bảo được! Không, có lẽ... nên gắn vào thân thể người khác.
Mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đang nóng ruột ăn uống bên cạnh, cái miệng nhỏ phấn hồng cứ đóng mở... bụng dưới Quý Tiết căng thẳng, hung hăng rút điếu thuốc, rồi mới ném xuống đất nghiền nát, phát tiết ăn đồ nướng.
Ba người đang ăn, hai bàn bên cạnh không biết vì sao nổi lên tranh chấp. Ban đêm thường ít người ăn uống hơn, người bình thường thấy cảnh này rất tự giác trốn xa một chút. Ba người Quý Tiết ăn ý chuẩn bị chuyển bàn, quả nhiên, ba người vừa đứng lên, một người đánh nhau đã bị đẩy tới cái bàn của bọn họ.
Quý Tiết vừa ẵm mèo lông, vừa ăn xiên nướng, đang xem náo nhiệt, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, sờ sờ túi tiền, nhìn lại cái bàn vừa bị đập vỡ dưới đất ──
Đem "Đậu đỏ" đem qua trong lòng Hoàng Vân Anh, Quý Tiết bước về phía chiến khu.
"Đứng lại, đừng nhúc nhích a!" Quý Tiết bước về phía chiến khu quát lại.
Hai đám người vừa mới đánh nhau nhìn thấy Quý Tiết, bởi vì không biết chị là người bên nào, trong lúc nhất thời đều lập tức sững sờ, rồi chỉ thấy chị thảnh thơi đi đến trong chiến khu, cúi người nhặt lên một cái ── bật lửa?
Quý Tiết thổi thổi bụi đất bám bên ngoài cái bật lửa, vừa cẩn thận xem xét vừa đi trở về, giống như hoàn toàn không đem hai đám người đang đánh nhau để vào mắt.
Nam nhân kia nhất thời bị mùi rượu dâng lên, cầm cái chai bia trên bàn liền nhắm ngay đầu Quý Tiết ném tới ──
"Quý Tiết, ngồi xổm xuống!" Hoàng Vân Anh vội vàng hô to.
Quý Tiết không có gì chần chờ liền ngồi xổm xuống, quay lại đưa chân đá ngay bên hông của nam nhân phía sau.
"A a!" Nam nhân kêu thảm một tiếng lảo đảo vài bước, những người khác lập tức hoàn hồn nhắm vào phía Quý Tiết.
Quý Tiết lui lại sau mấy bước, cởi bỏ nút thắt áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn mấy người đối diện. Tuy rằng so với Trương Tuệ Minh dã man thì chị vẫn còn kém, nhưng chị cũng không phải ăn chay mà lớn lên.
Tần Mạn Ân thấy thế, đeo khẩu trang, che trước người Hoàng Vân Anh
Hoàng Vân Anh ôm Đậu Đỏ, nhịn không được than một tiếng, cảm giác chỉ cần gặp được bọn họ, bốn chữ bình an vui