“. . . Không, không có , chỉ là rất nhớ cậu mà thôi!” Hoàng Vân Anh lau khóe mắt đang tràn ra nước mắt, cười nói.
“Anh Anh. . . Nếu có chuyện nhất định phải nói với mình nha! Đừng có để trong lòng.”
“Ừ! Biết! Gần đây thế nào?”
“A. . . bận muốn chết! Nhưng sư phụ của tớ lợi hại ! Rõ ràng so lớn hơn chúng ta cùng lắm chỉ vài tuổi, nhưng cái gì cũng biết cả, bộ dạng lại đẹp mắt, tính cách lại dịu dàng săn sóc. . .”
“. . . Động tâm? Vậy theo đuổi thôi!”
“Đuổi? Không dám! Cậu không biết đâu, tuy rằng bình thường rất dịu dàng, nhưng lúc lên tòa, khí thế kia ── tớ nghĩ luật sư phía đối diện nhất định bị dọa khóc! Nhưng nếu sư phụ chủ động theo đuổi tớ, thật ra tớ có thể xem xét một chút. Ha ha ha ha. . .”
“Ha ha. . .”
Cùng Linh Vũ tán gẫu trong chốc lát , Hoàng Vân Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chờ đến khi cô ra khỏi toilet, thì phát hiện Đình Hy đã làm cho Tôn Hiểu Trang thẹn thùng không ngừng. Sau khi Tôn Hiểu Trang dẫn bọn họ đi thăm trường học, cũng để được phương thức liên lạc, cô “phụ trợ” cũng coi như thành công.
Lên xe trở về, Hoàng Vân Anh nhìn ra được tâm tình Đình Hy đang rất tốt, tuy rằng cô cũng từng nghi hoặc lý do tại sao chị ta lại muốn cô giúp lựa chọn ra một cô gái , hôm nay lại bày ra dáng vẻ một người đang theo đuổi người ta, nhưng. . . Cô cũng không muốn biết cái gì cả, cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì hết.
Bữa tối cũng chỉ có cô và Đình Hy hai người, nhưng bởi vì phải mang cơm cho Trương Tuệ Minh , cho nên cô làm nhiều thêm vài món ăn , làm cho Đình Hy khen ngợi không ngớt, nói khó trách Trương Tuệ Minh muốn được mang cơm đến.
“Vân Anh, ngươi vất vả một ngày cũng mệt rồi, cơm hộp để tôi đưa đi là đươc rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, không phải đêm nay Ân Nhi sẽ về sao.”
“Đình tỷ tỷ. . .” Hoàng Vân Anh có chút xấu hổ.
“Không cần khách khí như vậy , gọi tôi Đình Hy là được rồi, chỗ của Hiểu Trang , có khả năng còn phải làm phiền cô.” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Đình Hy tràn ngập ánh sáng lấp lánh, rất giống phụ nữ đang trong quá trình “yêu đương cuồng nhiệt”.
Hoàng Vân Anh lễ phép cười, “Tôi có thể làm việc gì, chỉ cần chị trực tiếp phân phó là được rồi, cơm hộp đã đóng gói xong, nếu được, tôi nghĩ mau chóng mang qua, tôi sợ hiệu quả giữ ấm không tốt lắm.”
Nghe được lời Hoàng Vân Anh nói, Đình Hy có chút suy nghĩ, chậm rãi nâng khóe miệng , ý vị thâm trường tươi cười, “Sao vậy? Cô thích Trương Tuệ Minh?”
Nghe thế, Hoàng Vân Anh hoảng sợ nhìn về phía chị ta.
Trời gần tối trong thành phố hơi kẹt xe, vì thế khi Hoàng Vân Anh ôm hộp giữ ấm đến gần khách sạn , sắc trời đã dần dần đen lại.
Nghe trợ lý Tiểu Chu của Trương Tuệ Minh nói, Tuệ Minh còn phải diễn cả đêm , vì thế bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi khoảng hai giờ. Hai giờ. . . hai cánh tay đang ôm hộp của Hoàng Vân Anh nắm thật chặt, thời gian nhanh như thế , chị ta hẳn không đến nỗi. . . Đi.
“Minh tỷ, Đình lão sư và Hoàng tiểu thư đến đây.” Tiểu Chu gõ cửa phòng.
Một hồi lâu, Trương Tuệ Minh mới mở cửa phòng ra xuất hiện