"A. . ."
Dính sát vào thân thể Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh nặng nề ma sát vài cái, giữa yết hầu bật ra âm thanh khàn khàn khó nhịn. Chị thật sự là. . . Tự mình làm cho bản thân mình như lửa cháy đổ thêm dầu!
Đang nghẹn một bụng lửa, vốn muốn gọi cô gái này tới để chị có thể dập lửa, chị nghĩ nếu có Đình Hy cùng đến có thể giúp chị che giấu, không đến nỗi để cho đám chó săn kia bắt được chuyện gì không hay ho, nhưng mà chị đã xem nhẹ một vấn đề ── lấy trạng thái hiện tại của chị, làm cô xong , cô có thể đi ra đường một cách bình thường mới là lạ! Chỉ cần nhìn thấy tư thế đi của cô, dù là kẻ ngốc cũng biết chị vừa làm gì cô!
Đáng chết! Trương Tuệ Minh buông miệng ra, nhìn chằm chằm đôi môi đã có chút sưng đỏ kia, trong lòng ảo não nghẹn khuất, muốn bức điên chị.
"Trương, Trương tỷ tỷ!" Chị sẽ không ..., muốn cô ngay trước mặt Đình Hy chứ. . . Không dám nhìn Đình Hy, Hoàng Vân Anh chấp nhận số phận, nhắm mắt nhìn sang hướng khác, đối mặt với chỗ tựa lưng của sô pha.
"Này. . ." Đình Hy cũng có chút hồ đồ, chị cũng không ngại xem đông cung đồ của Trương Tuệ Minh , nhưng người phụ nữ này không phải Ân Nhi đang đùa sao? Được rồi, Ân Nhi vốn cũng không quá quan tâm đến phụ nữ . . .
"Cô không nói lời nào cũng không có ai bảo cô câm điếc đâu." Trương Tuệ Minh khàn khàn giọng nói, nhìn người phụ nữ dưới thân, trong ánh mắt du͙c vọиɠ càng sâu, tay phải hưởng thụ đùa bỡn cặρ √υ" mềm mại đến cực điểm, tay trái cởi bỏ cúc quần cô, kéo khóa kéo xuống, ngón tay cách qυầи ɭóŧ vuốt ve nơi mềm mại dưới thân cô.
Đình Hy tỏ ý không sao cả nhướng mày. Cho ta đột nhiên nhớ tới hơn nửa tháng trước Vân di có vui đùa, chị nhớ Vân di hình như có nói tìm cho cho bọn họ một "nha đầu thông phòng "? Lấy tình huống của Trương Tuệ Minh với Nguyễn Ân Nhi hiện tại, tìm một "nha đầu thông phòng " xác thực không sai, vừa tiện lợi lại ít tốn thời gian ── Tôi là nô ɭệ của các chị.
Trong đầu hiện lên câu nói Hoàng Vân Anh từng nói với chị, Đình Hy không thể tin nhìn về phía Hoàng Vân Anh trên sôpha, đang chấp nhận để cho Trương Tuệ Minh xâm lược ── không phải chứ, hóa ra Vân di thực sự tìm cho bọn chị một "nha đầu thông phòng " sao ?
"Ừhm ──" Hoàng Vân Anh cắn môi, khắc chế để bản thân không phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng mà. . . ngón tay ấm áp của chị không ngừng cách tầng vải dệt mỏng manh kia ma sát âm đế mẫn cảm của cô, một cỗ kɧoáı ©ảʍ làm dục niệm của cô càng ngày càng tăng, càng ngày càng lớn, làm cho cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, quay đầu nhìn chị cầu xin thương xót.
"Muốn?" Trương Tuệ Minh ở bên tai cô thấp giọng, "Bình thường không phải đều khóc kêu Đừng sao?"
"Tôi. . ." Hoàng Vân Anh khóc không ra nước mắt. Hóa ra, núi lửa rít gào phun trào nham thạch nóng chảy cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là ── núi lửa chấn động ngầm!
"Cô làm sao?" Trương Tuệ Minh đột nhiên phát hiện cứ chọc ghẹo cô gái này thôi cũng rất thú vị. Tăng thêm lực ở đầu ngón tay, nghiền nát thịt châu đang được che giấu giữa hai chân, thẳng đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt , chị mới giương lên một nụ cười tà ý, ngón tay vén tấm vải đã ướŧ áŧ kia lên, hai ngón tay để ở miệng huyệt nhập vào trong nháy mắt, đồng thời chị cũng ép lên đôi môi đang cắn chặt kia của Hoàng Vân Anh, nuốt vào mọi âm thanh yêu kiều.
"A. . . ừ.