[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 33


trước sau


Bấm nút thang máy, khuôn mặt Hoàng Vân Anh hơi vặn vẹo... Không được, cô rất muốn cười. Rõ ràng chuyện đáng xấu hổ như thế, nhưng... vừa nghĩ đến biểu tình của người phụ nữ ác liệt Đình Hy kia cô thật sự thấy rất vui, rất muốn cười! khi Đình Hy nhìn thấy ngón tay cô dính máu lúc đầu là giật mình, lập tức mở to miệng, sau đó chị ta ảo não nghẹn khuất miết thân thể cô, oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cúi đầu xem xét lão Nhị đang bừng bừng khí thế của mình, không thể chạm vào thân thể cô.

Lúc này không chạy thì đợi đến lúc nào nữa? Đây cũng không phải là cô không có đạo đức nghề nghiệp, bạn thân tìm đến, cô cũng không có biện pháp, hơn nữa cô vốn không nghĩ đến sớm như thế, đoán chừng chắc là do lúc trước uống thuốc tránh thai khẩn cấp ở chỗ Nguyễn Ân Nhi dẫn đến rối loạn thời gian hành kinh.

Cửa thang máy mở... nhanh vậy sao? Hoàng Vân Anh vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài đã thấy Quý Tiết đi đến, ngẩng đầu nhìn xem không phải tầng trệt, hóa ra là đến lầu 4.

Hoàng Vân Anh vội vàng thu lại ý cười, "Quý tỷ tỷ, chào buổi tối, lầu một sao?"

Quý Tiết chìa tay bấm xuống lầu hai, thuận tiện liếc nhìn Hoàng Vân Anh, ý cười suиɠ sướиɠ còn lưu lại ở gương mặt cô gái, vẻ thanh xuân ôn nhu càng thêm xinh đẹp ... Giờ này từ trên lầu đi xuống, Đình Hy quả thật cũng lên giường với quản lý này rồi sao!

Có cần vui vẻ như thế không? Quý Tiết khẽ cau mày. Lúc bị tên họ Tần đè xuống không phải còn không tình nguyện sao, đổi sang Đình Hy liền vui vẻ thành như vậy? Hóa ra cô ta vốn là nữ háo sắc luôn giả vờ đần độn! Đến đây hơn nửa tháng liền lên giường ba người, Vân di sao đưa loại phụ nữ này vào nhà trọ? Đáng chết hơn nữa là... ngay cả phẩm vị của Đình Hy cũng bị chó ăn rồi sao? Chỉ cần là phụ nữ thì đều làm được sao?
Quý Tiết soi mói nhìn Hoàng Vân Anh từ trên xuống dưới, ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ rõ ràng.

"Mang hai chén cà phê lại đây."


"... Vâng." Hoàng Vân Anh cúi đầu đáp. Nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Quý Tiết, ý cười cuối cùng trên mặt cô cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.

Trở lại lầu một, Hoàng Vân Anh trở về phòng mình sửa sang lại bản thân, rồi mới mang hai chén cà phê lên lầu hai.

Trong phòng khách lầu hai Tần Mạn Ân cùng Quý Tiết đang ngồi trên thảm chơi cờ vua, Quý Tiết ách xì 1 cái tiếp nhận cà phê.

"Cô đi ngủ đi, để cho quản lý đến chơi với tôi." Tần Mạn Ân tiếp nhận cà phê, đột nhiên mở miệng.

"Cô ta?" Quý Tiết khinh thường cười nhạo một tiếng.

Cùng chị ấy chơi? Tim Hoàng Vân Anh run lên, chơi cái gì?

"Được, đến đây!" Quý Tiết làm bộ đứng dậy, nâng tay ý bảo Hoàng Vân Anh ngồi xuống vị trí của chị ta.
Hoàng Vân Anh vội vàng lắc đầu, "Tôi? Tôi không muốn."

Quý Tiết lộ ra biểu tình "Không ngoài dự đoán", tiếp tục ngồi xuống. Một nữ háo sắc đần độn, thì có thể trông cậy vào cô được cái gì.

"Không sao đâu, cô chơi được cái gì chúng ta chơi cái đó, tôi chỉ cần có người chơi cùng tôi mà thôi."

Tần Mạn Ân ngẩng đầu nhìn Hoàng Vân Anh, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, thanh âm dễ nghe đi thẳng vào lòng người, trái tim khẽ chấn động. Giọng nói đẹp như vậy, không làm ca sĩ quả thật rất đáng tiếc.

Hoàng Vân Anh nhớ tới Linh Vũ lúc trước có nói qua, chủ nhà bắt quản lý cùng chơi trò chơi, chẳng lẽ là nói Tần Mạn Ân? Nếu chỉ là trò chơi thì...

"Có cờ nhảy, phi hành kỳ, cờ năm quân linh tinh không? Hoặc là chơi bài?" Hoàng Vân Anh quỳ ngồi xuống.

Quý Tiết không nói gì lắc đầu. Quả nhiên... Đều là trẻ con.
"Có, tôi đi lấy." Tần Mạn Ân đứng dậy đi vào phòng.

Quý Tiết dựa vào một bên sô pha, "Cô không hỏi tại sao ư?"


"Quy định thứ nhất của quản lý nhà trọ là, không thể dò hỏi chuyện riêng tư của chủ nhà."

"Nhìn không ra ... cô cũng rất chuyên nghiệp." Quý Tiết nhìn Hoàng Vân Anh, "Nói cho cô cũng không sao. Tên này ──" Quý Tiết hướng Tần Mạn Ân

dương dương tự đắc, "Đúng là thiên tài hàng thật giá thật."

Tần Mạn Ân cầm mấy bộ đồ chơi một lần nữa ngồi xuống, nghe được Quý Tiết đánh giá cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ cầm chén uống thêm vài ngụm cà phê.

"Trời sinh quái tài." Quý Tiết nói tiếp, "Đại khái trên đời này chuyện gì với cô ta cũng rất đơn giản, đơn giản đến nhàm chán, vì thế nếu để cô ta một mình làm việc, cô ta rất nhanh sẽ ngủ đến chết, ngược lại có người ở cùng hiệu suất lại rất cao."
Hoàng Vân Anh nhìn bản nhạc bên cạnh Tần Mạn Ân. Chẳng lẽ Tần Mạn Ân vừa chơi trò chơi vừa soạn nhạc? Soạn nhạc không phải ở bên cạnh nhạc cụ, lần lượt thử, lần lượt nghe, lần lượt sửa đi sửa lại sao? Hoàng Vân Anh kinh dị nhìn Tần Mạn Ân... Quả nhiên hành vi của thiên tài không giống người thường.

"Không giống như chúng ta đi?" Quý Tiết cười nói.

Hoàng Vân Anh vừa định gật đầu, lại thấy ánh mắt xinh đẹp của Tần Mạn Ân cụp xuống một chút ── "... Kỳ thật mỗi người đều có vài thói quen không giống người thường, có thể lý giải."

"..." khóe miệng Quý Tiết khẽ run rẩy.

Tần Mạn Ân nâng mắt nhìn Hà Hoàng Vân Anh, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng không có biểu tình gì đặc biệt , nhưng Hoàng Vân Anh lại nhẹ nhàng thở ra. Xuất phát từ trực giác, cô cảm thấy Tần Mạn Ân cũng không thích câu đánh giá kia của Quý Tiết "Không giống như chúng ta" ... Nghĩ lại cũng đúng, cho dù là thiên tài, cũng không hy vọng bị người khác cho rằng mình ngoại tộc? Tuy rằng người khác cũng không có ác ý.
"Chơi thế nào?" Tần Mạn Ân hỏi.

"Tôi đề nghị cô chơi vận khí, lấy chỉ số thông minh của cô, tôi sợ cô chống đỡ không đến nửa giờ sẽ khóc chạy xuống lầu." giọng điệu Quý Tiết mười điểm vui sướng khi người gặp họa.

"... cô không đi nghỉ ngơi sao?"

"A... Tôi sợ tôi mới vừa ngủ lại bị đánh thức."

" Nếu chị tạm thời không nghỉ ngơi, không bằng cùng nhau chơi?" Hoàng Vân Anh nhìn thẳng vào Quý Tiết, trong ánh mắt mang theo sự kiên định làm cho Quý Tiết không khỏi thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ , thu tay đang chống đầu lại, ngồi thẳng thân thể.

Người phụ nữ này... khí thế như vậy là sao? Quý Tiết đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Như vậy, nghe theo đề nghị của Quý tỷ tỷ, chúng ta chơi phi hành kỳ?" Hoàng Vân Anh không hề nhìn Quý Tiết, mà là quay đầu trưng cầu ý kiến Tần Mạn Ân.
"Ừ."


Nửa giờ sau...

" Vận khí của cô thật đúng là tốt." Quý Tiết ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy, hoặc là chúng ta thử cờ nhảy?"

Lại nửa giờ sau...

"Loại trò chơi của trẻ con này tôi không quen." - Sắc mặt Quý Tiết bắt đầu có chút khó coi.

"Chúng ta chơi bài đi, loại đơn giản nhất Chạy trốn mau?"

Lại nửa giờ sau...

"Cô, các người..." Quý Tiết nắm một tay đầy bài không ra được con nào, nhìn đôi nữ nữ trước mắt hai tay trống trơn nói không nên lời.

"A!" Hoàng Vân Anh đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì trọng yếu.

Hai người phụ nữ thần sắc khác nhau nhìn về phía cô, Tần Mạn Ân thản nhiên mang theo ý cười, còn Quý Tiết lại là hận không thể xé nát vẻ mặt của cô.

"Qua nửa giờ rồi sao? Hình như tôi còn chưa khóc nha..."

"Phụt..." Tần Mạn Ân phụt cười.
"Gì, cười, cười cái gì!" Quý Tiết cắn răng gào thét!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện