Sau khi Quý Tiết thẹn quá hóa giận, Tần Mạn Ân mỉm cười cầm nhạc phổ bắt đầu soạn nhạc, Quý Tiết lập tức im miệng, ý bảo Hoàng Vân Anh thu bài.
Chờ Hoàng Vân Anh thu thập xong, sau khi bưng cốc cà phê không xuống lầu, Tần Mạn Ân mới ngừng bút, mắt đẹp ẩn chứa ý cười nhìn về phía Quý Tiết.
"Muốn nói gì?"
"Đừng có nói với tôi là cô không cố ý giúp cô ta."
Tần Mạn Ân lắc đầu, "Tôi quả thực không giúp cô ấy."
"Hừ... đêm nay vận may của cô ta thật đúng là rất vượng."
Tần Mạn Ân cười khẽ, "Đúng, nhưng không chỉ có vận may, cô thua không oan, ít nhất lúc chơi bài cô chơi thua cô ấy."
"... tại sao?"
"Cô ấy sẽ tính bài."
"Cái gì?"
Đúng vậy, sau khi mỗi người ra bài hai lần, cô đại khái biết trên tay Tần Mạn Ân cùng Quý Tiết còn con bài nào. Cô tính được, cũng không phải bởi vì cô có chỉ số thông minh đặc biệt cao hay là trí nhớ đặc biệt tốt, mà là vì... lúc học tiểu học, cô đã tận mắt chứng kiến một chuyện kinh khủng, một năm sau đó, cô sợ tất cả những người nhìn mình, không khóc không cười không nói lời nào, thậm chí chỉ cần nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện đều sợ hãi đến run rẩy, ba mẹ vì cô chuyển công tác về nhà, ở nhà cùng cô suốt một năm, vì phân tán lực chú ý của cô, để dần dần diệt trừ sự sợ hãi của cô, ba mẹ liền cùng cô chơi các loại trò chơi, lúc ở một mình cô cũng chơi.
Sau này ba mẹ dạy cô xem nhũng người khác như những con số, không có ánh mắt, như vậy cô sẽ không sợ hãi nữa. Nói thẳng mà nói, hiệu quả của phương pháp này ... Rất tệ, ngược lại càng thêm lo âu.
Cũng may mà cô đối với nhũng con số cũng tương đối mẫn cảm, chơi các loại trò chơi liên quan đến tính toán vận may cũng không tệ lắm, ba mẹ mới đề nghị cô học kế toán ── nếu ba mẹ biết cô học xong kế toán lại đi làm loại công việc này...
Không nghĩ nữa.
Cô còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tất cả đều còn có cơ hội.
Rạng sáng hai giờ, cô cuối cùng cũng có thể ngủ, dưới gối đầu là cuốn Đình Hy buổi chiều cho cô ... không thể nhục, trong sách còn có lời cảm ơn của Tôn Hiểu Trang. Cô gái tự tin xinh đẹp, rõ ràng có số điện thoại của cô nhưng không gửi tin nhắn mà tự tay viết giấy... Nếu là người tỉ mỉ như thế, cô ấy nhất định là một cô gái cái tâm tính thiện lương. Nhưng mà gặp phải Đình Hy, nhất định sẽ bị thương ... cô có nên nói với Hiểu Trang không? Nhưng mà đâm chọc nguời khác... cô không làm được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Tiết cùng Tần Mạn Ân còn chưa xuống lầu, lúc Đình Hy ăn xong bữa sáng vừa mới chuẩn bị ra ngoài, Hoàng Vân Anh do dự nửa ngày cuối cùng vẫn mở miệng.
"Chị có thật lòng với Tôn tiểu thư không?"
"Cái gì?" Đình Hy dừng lại.
"Nếu chị chỉ tìm người để chơi đùa, Tôn tiểu thư sẽ bị tổn thương."
"Ý của cô là tôi tìm người khác?" Đình Hy kinh ngạc nhìn Hoàng Vân Anh, chỉ cảm thấy cô vớ vẩn đến cực điểm. Cô gái này nghĩ cô ta là ai? Ở dưới thân chị nằm một chút, chị còn chưa có chạm vào cô,