Cô không muốn chọc đến bất cứ kẻ nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Hoàng Vân Anh nghĩ lại buổi sáng Tần Mạn Ân hảo tâm khuyên bảo mình, không khỏi cười khổ. Tần Mạn Ân cùng Quý Tiết sau khi ăn xong bữa sáng cũng đi công ty, hôm nay mặt trời vừa lên, cô đã phối hợp với nhân viên công ty vệ sinh rửa sạch nhà trọ, giữa trưa không có ai trở về, cô liền một mình ăn cơm.
Buổi chiều nhân lúc rảnh rỗi, cô lại lên NG xem một chút, V nhắn tin hỏi tình hình của cô gần đây, cô cũng chỉ có thể cười cười nói tất cả đều hoàn hảo, chỉ là có chút bận rộn, nhưng đang có ca khúc mới, học xong sẽ hát cho chị ấy nghe.
Quen biết V ba năm, cô chưa bao giờ nghe qua giọng nói của chị ấy, cho dù đúng lúc đang nói chuyện phiếm, chị ấy cũng chỉ đánh chữ, không bao giờ để lộ âm thanh, nhưng cô có thể lý giải được điều đó, dù sao cũng làm hacker nổi danh thế giới, càng ít để lộ tin tức càng tốt. Một người như vậy, lại thường xuyên quan tâm cô, thích nghe cô ca hát, ngẫu nhiên cùng cô vui đùa, thậm chí... Tán gẫu một ít đề tài mà cô thích.
Nói ra không sợ người khác chê cười, cô... Đúng là đã từng mơ màng về V. Tưởng tượng nhìn thấy tuổi tác, dáng vẻ của chị ấy, thầm đoán rằng chị ấy cũng có... Cảm tình với mình. Linh Vũ nói V và Vũ Triết Tinh là 2 người mà cô ấy bội phục nhất trên thế giới này, một người là hacker kỹ thuật vô song, một người nắm rõ pháp luật trong lòng bàn tay, bạn đời sau này có thể có 1 nửa khả năng của bọn họ cô cũng rất thỏa mãn! Linh Vũ có nhiều điều kiện tốt như thể cũng không dám nghĩ tới ,huống chi người bình thường vô vị như cô làm sao còn dám hy vọng xa vời cái gì nữa? Huống hồ hiện tại, ngay cả thân thể cô cũng đã...
Cứ như vậy là tốt rồi, ngẫu nhiên liên lạc, nhìn chị ấy ân cần thăm hỏi, hát ca hát cho chị ấy nghe, cô đã rất thấy đủ.
Lúc ăn cơm chiều, Tần Mạn Ân trở lại một mình, nói Quý Tiết tối nay sẽ về. Hai người ăn cơm chiều, Tần Mạn Ân mời Hoàng Vân Anh chơi bài, Hoàng Vân Anh thấy Trương Tuệ Minh và Nguyễn Ân Nhi đều không trở về nên theo Tần Mạn Ân lên lầu.
Vẫn chơi đến 10 giờ rưỡi, Hoàng Vân Anh xuống lầu làm đồ ăn khuya, Trương Tuệ Minh với Nguyễn Ân Nhi vẫn không trở về, nếu đã không trở lại cô liền tắm rửa đi ngủ được rồi, đúng không?
Tần Mạn Ân xuống lầu uống nước, bắt gặp Hoàng Vân Anh thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy thú vị, hai tay khoác lên lưng ghế dựa nhìn cô, trên khuôn mặt xinh đẹp thoát tục trên dâng lên một nụ cười thuần mỹ.
"Ách... trên mặt tôi có cái gì sao?"
Tần Mạn Ân cười lắc đầu, "Không có, thấy cô giống như cô vợ mới cưới, nửa đêm trông ngóng chồng về nhà."
"Hả?" Vợ mới cưới? Phải nói cô giống như đang chờ oan gia về mới phù hợp chứ nhỉ?
"Khụ..." Tần Mạn Ân tươi cười càng sâu, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
"Anh thật biết nói đùa." Đáng tiếc một chút cũng không buồn cười.
Hoàng Vân Anh thuận miệng nói một câu vô tâm, ai ngờ lại làm cho nụ cười của Tần Mạn Ân dần dần nhạt đi. A... Cô nói sai cái gì sao?
Tần Mạn Ân đứng thẳng người, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Tần tỷ tỷ?" Cô không phải nói sai chọc đến chỗ đau của người ta chứ?
Tần Mạn Ân nâng mắt chăm chú nhìn Hoàng Vân Anh, "Tôi quả thật không nói đùa, không biết nói đùa, không hiểu nói chuyện như thế nào mới có thể làm cho phụ nữ vui vẻ..."
"A..." Hoàng Vân Anh có chút xấu hổ. Chị ta không biết a, chị ta chỉ cần nguyện ý cùng phụ nữ nói chuyện, chỉ cần cười một cái, phỏng chừng cả đám con gái cũng đã vui vẻ như điên rồi.
"Cô có thể dạy tôi không ?"
"Hả?"
"Cô là phụ