Bộ phim mới của Trương Tuệ Minh năm ngày sau chính thức khởi động máy, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cho bộ phim, về cơ bản Trương Tuệ Minh đều đã hoàn thành, vì thế mấy ngày nay chị chủ yếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi, nghiên cứu nhân vật trong kịch bản 《 một đời một kiếp 》, nghiền ngẫm nhân vật của mình.
Từ lúc say rượu ngủ trên giường Hoàng Vân Anh cả đêm về sau, Trương Tuệ Minh không thèm về phòng mình nữa, phòng khách cũng không bước vào, trừ việc lên lầu 7 tập thể hình ra, thời gian khác liền nằm lì trên giường Hoàng Vân Anh đọc sách, xem kịch bản.
"Chị. . . Chị vẫn chưa xem xong ah? Sách này là đi thuê, còn phải trả lại." Hoàng Vân Anh nhược nhược nói. Cô chỉ tùy tiện xem qua, còn chưa đọc kỹ nó, hơn nữa tiền mượn sách Đình Hy cũng đã trả lại cho cô, vì thế quyển sách này không biết là Hiểu Trang đưa tiền hay là Đình Hy đưa tiền mượn, chắc là Hiểu Trang đưa. Cô. . . Cô phải mau chóng gặp Hiểu Trang nói rõ ràng mới được, cô tuyệt đối không thể trở thành đồng lõa với Đình Hy đùa bỡn tình cảm người khác.
Đang nghĩ tới đó, Hoàng Vân Anh lại phát hiện trước mắt đột nhiên tối đen, nhìn kĩ lại, chính là vòng ngực trần truị của phụ nữ đang hiển lộ trước mặt mình.
"A ──" trong nháy mắt cô liền bị Trương Tuệ Minh quăng lên giường. "Trương tỷ tỷ. . ."
Trương Tuệ Minh nhướng mi, "Lúc không có người khác ở đây em có thể gọi tên tôi, đương nhiên. . ." Chân sau quỳ sát bên người Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh thần sắc khiêu khích, "Ở trên giường, có thể kêu thân mật hơn."
Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, cười khan hai tiếng. "Cái kia. . . Phòng bếp. . ."
"Tôi rất nhớ em. . ." Trương Tuệ Minh đột nhiên nhìn cô nghiêm mặt nói.
". . ."
"Em có biết mấy ngày nay tôi trải qua như thứ nào không?" trong giọng nói mang theo sầu não, ai oán.
". . ."
"Tôi không có cách nào đi vào giấc ngủ. . . Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên bóng dáng em! Đôi mi cong cong, đôi mắt trong trẻo, cái mũi đáng yêu, đôi môi hồng nhuận quyến rũ. . . Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động sinh động hoạt bát . . . Em trộm đi trái tim của tôi, xóa đi trí nhớ của tôi, không có em, tôi thậm chí không nhớ rõ hô hấp như thế nào . . ." ánh mắt nhu tình mà kiên nghị, âm sắc mê hoặc linh hồn, trên dung nhan tinh xảo hoàn mỹ của Trương Tuệ Minh là vẻ thâm tình sâu sắc.
Hoàng Vân Anh run rẩy chìa tay sờ lên trán Trương Tuệ Minh một cái.
Trương Tuệ Minh cầm lấy tay cô đặt lên lồng ngực của chị, "Nơi này, chỉ khi có em, mới có thể nảy lên; chỉ khi có em, mới có độ ấm; chỉ khi có em, mới có ý nghĩa tồn tại."
Hoàng Vân Anh đờ đẫn nhìn Trương Tuệ Minh, bàn tay không bị Trương Tuệ Minh cầm lấy ,cứng ngắc sờ vào túi quần lấy điện thoại ra ── số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu? 999? 119? 110? 114?
"Phụt. . . Ha ha ha ha. . ." Nhìn phản ứng của Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh cuối cùng nhịn không được, ngã trên người cô điên cuồng cười rộ lên.