Gương mặt Trương Tuệ Minh lạnh lẽo xuống, buông tuyết nhũ cô ra.
Hoàng Vân Anh ánh mắt không chút tiêu cự nhìn gối đầu, "Các chị có thể tùy ý sử dụng cơ thể của tôi , hoặc là ra lệnh cho tôi làm bất cứ việc gì để phục vụ cuộc sống của mình, nhưng mà. . . Xin đừng đùa giỡn tôi, đừng chỉ vì một chút vui vẻ mà bắt tôi làm những việc không thể làm. Xin để cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng. . ."
Trái tim không hiểu sao co rút đau đớn . . . tâm tình vốn đang suиɠ sướиɠ bị một câu nói của cô làm cho vô cùng khó chịu, cô gái này. . . cô cái này!
Trương Tuệ Minh đẩy Hoàng Vân Anh ra khỏi người mình, nhấn cô xuống giường, một tay cầm lấy lưng quần cô, nhưng vẫn chậm chạp không hề kéo xuống. Vừa rồi. . . Chị cảm thấy cô gái này cách chị quá xa, tựa như lúc nào cũng có thể từ trước mắt chị biến mất không thấy. Không, chị không cho phép! Cô không thể đi! Cô chỉ có thể thành thành thật thật ở dưới thân chị, bị chị làm cho khóc rống thét chói tai! Bị chị làm cho thần hồn điên đảo!
Đáng chết! Tại sao tay không thể động đậy!
Bên ngoài truyền đến thanh âm của ô tô.
". . . Trương tỷ tỷ."
Trương Tuệ Minh hít sâu một hơi, một lần nữa nằm trên giường xem kịch bản. "Cứ xem như tôi chưa nói cái gì hết."
". . . Cám ơn." Hoàng Vân Anh xuống giường, có chút ngoài ý muốn nhìn lại chị một cái, cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười rất nhỏ, xoay người sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi chút. . ." Bàn tay chị lại vươn ra kéo Hoàng Vân Anh lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu. . . Cô cười lên, nhìn rất thuận mắt. . . Kéo gần, hôn lên môi cô, rất nhanh lại buông ra.
"Cô không thể hôn sao? Nếu chuyện này cũng không thể làm cho tôi vừa lòng, tôi đây sợ là không đợi nổi hai ngày sau."
"Tôi. . ." Hoàng Vân Anh cúi đầu cắn môi. Cô quả thực không thể, lúc trước đều là bọn họ. . .
"Hôn tôi."
Sợ hãi nhìn ánh mắt u ám tà mị của chị, tầm mắt Hoàng Vân Anh di chuyển nhìn xuống môi chị ── vừa thấy, mắt như muốn đui mù . Môi chị ta. . . Giống như một kiệt tác được thượng đế tỉ mỉ tạo ra, hình dáng hoàn mỹ làm cho người ta cảm thấy không nỡ làm bẩn nó, sắc môi hồng hồng quyến rũ, no đủ lộ ra sự khỏe mạnh.
Ọc! âm thanh nuốt nước miếng truyền vào tai Hoàng Vân Anh.
Khóe môi chị khẽ cong lên, cánh môi ác ma kia như món trái cây ngon lành hấp dẫn linh hồn người khác nhất thời càng trở nên dụ hoặc. . . Trương Tuệ Minh cũng không vội vã thúc giục cô, chỉ yên lặng cười nhìn cô, chị biết rõ môi mình có mị lực mê hoặc phụ nữ như thế nào.
Nhìn chằm chằm vào môi Trương Tuệ Minh, cánh mi Hoàng Vân Anh run rẩy nhìn xuống môi mình, theo khoảng cách càng ngày càng gần, hô hấp cô khẽ chậm lại ── khó trách ngày hôm qua nhìn thấy trên fan club của Trương Tuệ Minh có rất nhiều fan nói mỗi ngày đều liếm đến áp phích đầy nước miếng mới thôi. . .
Nhẹ nhàng đụng chạm, trên môi rõ ràng truyền đến xúc cảm mềm mại lại như điện giật làm cả người cô tê rần, vừa định rời đi, chị đã đè cô lại đảo khách thành chủ, cắn nuốt cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt mềm dẻo quét ngang qua hàm răng, vuốt ve trong ngoài, ở trên đầu lưỡi mẫn cảm của cô dày xéo, khiêu khích làm cho cả người cô buộc chặt tê ngứa khó nhịn.
"A ừ ──" rất, rất ngứa. . .
Trương Tuệ Minh hôn rất say mê, bàn tay rảnh rỗi theo bản năng liền vòng ra phía sau Hoàng Vân Anh cởi