Đình Hy gặp chuyện không may? Chị chính là người đã hạ thủ chị tất nhiên rất rõ ràng, không chết được . Nhưng ── "Cô bị ngốc sao? Quan tâm cô ta sống chết làm cái gì chứ?"
Trương Tuệ Minh chán nản. Chị lo lắng xuất đầu lộ diện vì người ta mà người ta chẳng thèm quan tâm! Con mẹ nó , đúng là lo chuyện bao đồng!
"Ừ, biết rồi. Ngày mai tôi sẽ trở về." cô trả lời.
Nhìn vài từ đơn giản đó, lại nghĩ đến dáng vẻ nhu thuận nghe lời của Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh lưu manh nở nụ cười, lấy trứng gà đã biến chất ném vào thùng rác, xoay người vào phòng ngủ của Hoàng Vân Anh.
Hoàng Vân Anh đặt điện thoại di động sang một bên, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi. Phòng bệnh giống như khách sạn này có đầy đủ mọi thứ, nhưng không biết dùng rồi có thu phí gì khác hay không, nên tốt nhất thứ gì không quá cần thiết thì không dùng vẫn hơn. Hơn nữa. . . Cô phát hiện bản thân mình không mặc nội y, cho nên nếu ở lại mấy ngày có vẻ không thích hợp? Vì thế ngày mai vẫn nên trở về thì hơn, không biết có thể xin nghỉ thêm vài ngày để nghỉ ngơi hay không.
Ngoài cửa lục tục nghe thấy âm thanh có người chạy qua, mơ hồ nghe được có người thấp giọng nói bệnh nhân của Khắc viện trưởng gì đó.
Cô nhớ rõ lúc trước có thấy thẻ công tác trước ngực bác sĩ Khắc có ghi chức vụ đúng là viện trưởng. . . Đình Hy là bệnh nhân sao?
Nghi vấn chợt lóe qua, Hoàng Vân Anh cũng để ở trong lòng. Theo như lời của Trương Tuệ Minh chính là, Đình Hy ra sao không hề liên quan gì với cô, cô cũng đã làm xong việc bản thân muốn làm, cũng đã trả giá đại giới, chuyện còn lại cô cũng không cần nhúng tay nữa. Vừa rồi nói cho Trương Tuệ Minh chuyện Đình Hy đã xảy ra chuyện, cũng chỉ là muốn nới lời dễ nghe, thuận tiện nói mà thôi.
Cô không biết bản thân cô có được xem là một người tốt hay không, bởi vì việc cô làm. . . chỉ vì muốn an lòng. Đến nỗi người bị thương tổn là chính cô, việc cô có thể làm chỉ là không oán, lấy ơn báo oán. . . Linh Vũ đã từng nói, đó là việc của thượng đế.
Thân thể đúng đau đớn mỏi trướng trước nay chưa có, tinh thần cũng hiếm khi được thả lỏng, thế giới ngoài nhà trọ ── dường như từ. . .
Một đêm không mộng mị, nửa đêm hình như có tiếng động hơi lớn ngoài phòng, nhưng cô cũng chỉ tỉnh vài giây liền ngọt ngào chìm vào ngủ.
Sáng sớm, bác sĩ y tá vừa giao ban xong, Hoàng Vân Anh liền yêu cầu xuất viện, bác sĩ nhìn bệnh án, lại kiểm tra một hồi, căn dặn cô trở về nhớ chú ý nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn nên tránh cho cơ thể lại bị thương, cũng không có ý ngăn cản cô xuất viện.
Thay lại quần áo của mình, Hoàng Vân Anh quẫn bách nhìn xuống điểm gồ lên trước ngực, đỏ mặt tìm y tá muốn xin một ít băng dán, cắt thành bốn đoạn, lần lượt dán lên đem đầu nhũ che đi. May mà quần áo cô vẫn che được. . . Nếu có thể giống như nữ giả nam trang ở cổ đại dùng băng vải cuốn lại tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu xin băng vải nhất định phải mất tiền.
Soi gương nhìn trái nhìn phải một hồi, không cần nói, có thể nghĩ ra biện pháp này, cô vẫn rất có tài nha, ha ha!
Lấy thuốc xong, Hoàng Vân Anh hỏi cô còn phải trả bao nhiêu tiền nữa, tuy rằng không mang tiền mặt, nhưng cô còn có một tờ chi phiếu với một ít tiền lẻ, tiền cơm hôm qua hẳn là đủ, vừa