Địch Phi Vân nhìn thấy Hoàng Vân Anh như thế cũng lắp bắp kinh hãi không biết làm gì, ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm, loại người gì, biểu tình hay hành động gì đi nữa bà cũng đã sớm nhìn thấy rất rõ ràng, đôí với nước mắt gì đó từ lâu cũng đã chết lặng. Bà rất rõ những người khác ở sau lưng đều gọi bà là lãnh huyết hồ ly, nhưng bà không cho rằng bản thân thân mình lãnh huyết, bà chỉ là biết rõ trên thế giới này người đáng giá được đồng tình, đáng giá được giúp đỡ không nhiều lắm.
Nhưng cô gái này... Vẫn phải xử lý chuyện Đình Hy này gây ra đã rồi nói sau.
"Y tá Đường, phiền cô giúp cô gái này bôi thuốc đi."
Hoàng Vân Anh để tay đang đỡ trán xuống, thuận tiện quệt nước mắt, thản nhiên cười cười, "Tổng giám đốc Địch, không cần phiền toái đâu, tôi không sao." Nói xong hướng về phía Đình Hy trên giường khẽ khom người, "Đình tỷ tỷ."
Bây giờ nói "Chào buổi sáng" có vẻ không thích hợp lắm. Hoàng Vân Anh nhìn Đình Hy cánh tay phải chân trái đều bó thạch cao, trên thân và trên đầu còn bọc băng gạc thật dày, trong lòng không hề có ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên, càng không có chuyện đồng tình.
Loại người thích đùa bỡn tình cảm của người khác, bị người ta trả đũa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Cô tới đây làm gì!" Thấy cô lau nước mắt, gánh nặng trong lòng Đình Hy liền được giải trừ, nhưng ngay sau đó lại càng thêm phiền chán. Cô gái này đến đây là để chê cười chị sao?
"... Đình Hy! Cô cho là tôi muốn gặp cô lắm sao! Nếu không phải mẹ cô ──" Địch Phi Vân nghĩ đến chuyện Đình Hy nói với mình, cơn tức giận lập tức dâng lên, nhưng vừa nhắc đến mẹ của Đình Hy, bà liền lập tức ngậm miệng.
Đình Hy không kiên nhẫn nhìn Địch Phi Vân, "Tôi muốn xuất viện."
"Xuất viện? Cô như vậy còn muốn đi đâu? Cô có biết, may mà cô chạy trốn mau, nếu không toàn bộ Ân Kỳ đều phải chôn cùng cô rồi!"
"Vì thế, nếu dì không muốn mẹ tôi nổi điên, tốt nhất là nhanh nhanh đưa tôi ra đi! Để tôi ngốc ở trong này, sớm hay muộn mẹ tôi cũng biết. Đến lúc đó, mặc kệ là ai làm tôi ra bộ dạng này, mẹ tôi cũng sẽ không để cho dì yên đâu."
Địch Phi Vân căm giận đảo qua một thân thương thể của Đình Hy, tuy rằng rất căm tức, nhưng dưới đáy lòng vẫn nhịn không được mắng một câu "Xứng đáng".
"Cô đúng là tự tìm rắc rối! Nói với cô bao nhiêu lần rồi, cho dù chơi phụ nữ cũng phải chọn đối tượng cho đúng, tôi cũng không thể nào thần thông quảng đại giống như mẹ cô được, suốt ngày đi theo sau lau sạch mông cho cô!"
"Tra ra ai làm chưa?"
"..." Địch Phi Vân lo lắng một hồi, vẫn nói ra tình hình thực tế, "Lần trước cái cô Diệp Huyên Huyên kia, còn nhớ không? Thôi cô cũng đừng nghĩ! Sớm biết người bị cô đá xong cũng sớm quăng người ta ra khỏi trí nhớ! Chính là cô con gái một của đại gia nhà đất kia."
"... Không phải dì đã giải quyết rồi sao?"
"Cô có biết tôi mất bao nhiêu công phu nợ người ta bao nhiêu nhân tình mới trấn an được cha của Diệp Huyên Huyên kia không? Nhưng tên họ Đình nhà cô... tuần trước gặp Diệp Huyên Huyên, lại còn