Sáng sớm, ở nhà ăn.
". . ." Quý Tiết nhìn quần áo bình thường của Hoàng Vân Anh. . . Cô bị bệnh đau mắt sao? Mắt sao mà sưng to thế?
Hoàng Vân Anh để bữa sáng xuống, lùi về sau nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi mới xoay người vào phòng bếp, cũng không có chú ý tới Quý Tiết nhấp nháy môi giống như muốn nói cái gì.
Cô gái này xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua tâm trạng còn rất tốt mà, sao hôm nay lại . . Chị nhìn mặt cô nói nhiều điều khó nghe vậy cũng không thấy cô để ý, lần trước Khắc Minh Nhi nói cô bị người chơi sắp chết, nhưng thấy cô về nhà trọ cũng không có gì khác thường. Rốt cuộc đã xảy ra cái gì mà làm cho cô khóc đến mắt đều sưng tới mức không mở ra được. . . Sẽ không giống như phim truyền hình máu chó chứ? Hay là nói Đình Hy lại làm cái gì? Đình Hy kia bây giờ trạng thái gần như tàn phế thì có khả năng làm gì? Vậy cô rốt cuộc làm sao ah . .
Gặp quỷ! Cô gái vô sỉ này đã xảy ra cái gì liên quan gì đến chị chứ! Quý Tiết đột nhiên không có khẩu vị, đứng lên chạy lấy người.
Hoàng Vân Anh vẻ mặt hờ hững thu thập bữa sáng trên bàn chưa được động vào, ánh mắt một chút cũng chưa từng dừng lại ở trên người Quý Tiết.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Liên tiếp ba ngày nhìn thấy Hoàng Vân Anh đều là giống như nhìn thấy một cái xác không hồn, dáng vẻ thương tâm muốn chết, Quý Tiết chỉ cảm thấy bản thân giống như ăn mấy kí thuốc nổ vào trong bụng, nhưng không có chỗ phát tiết!
Trường quay Một đời một kiếp, khu vực nghỉ ngơi của diễn viên.
"Xảy ra chuyện gì? Khó có được một lúc nghỉ ngơi cô lại trưng bản mặt than đó ra. . . Quản lý nhà trọ lại chọc giận cô?" Tần Mạn Ân liếc mắt nhìn Quý Tiết ngồi bên cạnh, vừa xem kịch bản vừa hỏi.
". . . Đầu của cô làm sao mà phát triển vậy? Việc này cô còn đoán được?" Quý Tiết vừa nằm vừa ngồi ở ghế dựa, vẻ mặt như bị đè nén, "Mỗi ngày sáng sớm liền nhìn thấy cái cô kia mắt sưng đỏ như mắt ếch, làm sao có tâm trạng tốt được! Đáng sợ nhất là, tôi hiện tại nhìn thấy phụ nữ đều tưởng tượng ra một đôi mắt ếch, giống như trực tiếp cướp đi lạc thú duy nhất của tôi!"
"Quản lý nhà trọ xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Tiết "Tôi sao biết được── "
"Hoàng Vân Anh xảy ra chuyện gì?" Trương Tuệ Minh mới vừa đi đến gần chợt nghe lời nói của Tần Mạn Ân, hàng mi lá liễu không khỏi nhíu lại.
Quý Tiết quay đầu nhìn về phía Trương Tuệ Minh ". . . Không phải ah, cô như thế nào quan tâm cô ta? Thực coi trọng loại con gái này sao?"
"Cô im lặng ── có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể ra sao không?" Trương Tuệ Minh hít sâu một hơi, khóe miệng mỉm cười thanh nhã.
Quý Tiết cười nhẹ ra tiếng, Tần Mạn Ân cũng nâng tay chạm vào mũi che lại nụ cười.
"Để tôi xem tâm tình tôi tốt thì mới nói cho cô biết, nhìn sắc mặt cô biến đổi thật sự là tiết mục giải trí hay nhất a."
". . . Phải không?" Trương Tuệ Minh kéo một cái ghế qua, tao nhã ngồi xuống, ở trên vẻ mặt vẫn thần thái thản nhiên ung dung không thay đổi, nhưng hai tay lúc giao nhau lại phát ra âm thanh "Bùm bùm" làm người ta dựng đứng lông tơ.
"Khụ khụ. . ." Quý Tiết vội vàng thu hồi tươi cười, "Nói giỡn, nói giỡn mà!"
Trương Tuệ Minh "Vậy thì cô đầu tiên có thể trả lời câu hỏi của tôi đi?"
". . . Tôi cái gì cũng không biết. Ba ngày trước còn tốt lắm, sáng sớm hôm kia lại nhìn thấy cô ta đã là bộ dáng nửa sống nửa chết rồi, mãi cho đến hôm