Đình Hy dựa vào trên giường, nhìn màn hình di động có hình ảnh cô gái đang an tĩnh ngủ, ngón tay không khỏi chạm vào khóe miệng cô lúc nở nụ cười ấm áp trong veo.
Ba ngày này, trong thân thể chị đã đau đến mức chết lặng. Trước kia nghe người ta nói đến cảm giác đau lòng, chị làm ra vẻ là người đa tình, hiện tại mới biết được, thân thể, trái tim, thậm chí các giác quan, mặc dù không có ngoại lực vẫn có thể sinh ra đau đớn đến đòi mạng. Ngoại thương trên người cũng không thể so sánh với lòng đau, căn bản không đáng giá nhắc tới. Đau đến mức làm cho chị trực tiếp bỏ qua việc bị người ta đánh mông vô cùng nhục nhã.
Mà việc tra tấn chị ba ngày nay đều đau đớn, chị biết rõ là từ đâu.
Chị lần này, thật sự đụng việc lớn rồi.
Ba ngày trước, khi chị trơ mắt nhìn cô điên cuồng, trong lòng tràn đầy bối rối; khi chị nhìn thấy nước mắt cô rơi không dứt, trong lòng giống như bị đao chém, chí cũng đã phát hiện ra. Chị, Đình Hy, tình thánh trong vạn bụi hoa thân không dính lá, bồ công anh đi khắp nơi tìm kiếm con mồi, đã bị lật thuyền.
Thật sự là châm chọc.
Ngay cả lý trí không thừa nhận, nhưng thân thể đau đớn lại không chấp nhận được chị tự lừa dối mình. Nhất là khi dưới đáy lòng chị thừa nhận bản thân đã đem cô gái này để vào lòng, chị giống như buông lỏng ra, hoàn toàn bị một cái tên là "Hoàng Vân Anh" giống như lốc xoáy cuốn vào trái tim chị.
Mỗi lúc mỗi nơi, trong đầu trong ánh mắt của chị, trừ bỏ cô, không chứa được thứ gì khác, loại việc ly kỳ này, trước nay chưa từng có, cảm giác giống vậy làm cho chị đau lòng phát điên, nói không rõ nói không rõ là... cảm giác hạnh phúc chăng? Thật giống như một người đang không biết mùi vị gì hết, đột nhiên có một ngày biết đến một chút vị mặn, chỉ có một chút, hơn nữa chính là vị mặn thản nhiên ấy, lại... làm cho người ta nghĩ cả đời, nếu như không được hưởng tiếp, chỉ sợ sống không bằng chết.
Chị rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu quyến luyến hương vị của cô? Lần đầu tiên thấy cô, là lúc cô bình tĩnh khác thường. Mang cô đi gặp Trương Tuệ Minh, là lúc cô ngọt ngào ngâm nhẹ? Lúc cô vạch trần bản thân, vừa nhu nhược lại vừa kiên cường? Cô nằm ở dưới thân chị, thống khổ nhưng cũng không oán không hận?
Chị không biết, chị chỉ biết là, chị hiện tại khát vọng nhìn thấy dáng vẻ cô ngọt ngào mỉm cười. Rất muốn rất muốn, giống như kẻ nghiện khát vọng thuốc phiện.
Nhưng mà, chị đã đánh mất cây thuốc phiện của chị. Chị đã đánh mất nụ cười tinh thuần nhất thế giới này, nụ cười nhẹ nhàng, mềm mỏng, nụ cười thỏa mãn giống như có được hạnh phúc toàn thế giới.
Ba ngày qua, cô cuối cùng cũng ngưng khóc, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, đêm khuya, chị giả bộ ngủ, cô sẽ lẳng lặng ngồi ở trên ban công, để mặc cho nước mắt đong đầy gò má, cô như trước vẫn không có thái độ gì khác thường, giống như lần trước ở bệnh viện không tiếng động khóc đến bi thương cô cũng không có.
Có, cũng chỉ còn tuyệt vọng.
Cô như vậy, làm cho chị lần đầu tiên ý thức được ── chị thật là ma quỷ vạn ác.
"Hoàng Vân Anh..." Muốn chị làm cái gì, cái gì cũng được, chỉ cần cô có thể tươi cười như trước, cái gì chị cũng làm.
Thân ảnh run rẩy trên ban công đứng lên, đi về phía chị.
Hoàng Vân Anh lạnh lùng nhìn Đình Hy đang dựa vào trên giường. Trên thực tế, trước mắt cô là hình ảnh cực kỳ buồn