"Hồi nãy, Trương Tuệ Minh tìm cô." - Lúc ăn cơm chiều, Đình Hy đột nhiên nói.
Trương Tuệ Minh? Hoàng Vân Anh dừng một chút, để bát cơm xuống, đi tìm di động của bản thân đã để im lặng vài ngày nay, vậy mà vẫn còn pin.
Lúc này trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, suy sụp ba ngày, cô nên tỉnh lại. Theo cá tính của Linh Vũ, nếu như cô đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ cùng cô ấy, Linh Vũ nhất định sẽ nghi ngờ, không bằng chậm rãi lạnh nhạt dần.
Điện thoại Trương Tuệ Minh bây giờ tin nhắn chuyển vào hộp thư, chắc vẫn còn đang quay phim, Hoàng Vân Anh soạn một cái tin nhắn hỏi thăm gửi qua, liền thu hồi di động tiếp tục cho Đình Hy ăn cơm.
"..." Gọi điện trả lời Trương Tuệ Minh so với đút chị ăn cơm quan trọng hơn sao? Đình Hy cố nén khó chịu, tay trái cầm lấy chiếc đũa tự bản thân ăn cơm. Chị không thuận tay trái, nhưng tay trái của chị so với tay phải của người bình thường càng linh hoạt hơn.
Hoàng Vân Anh nhìn chị sử dụng tay trái linh hoạt, chậm rãi thu hồi thìa cơm.
Bản thân ăn hai miếng, Đình Hy liền hối hận, trộm liếc Hoàng Vân Anh một cái, thấy cô lẳng lặng nhìn chị, trong lòng chị không khỏi nhảy lên.
Cô sẽ không tức giận phải không? Thật sự là, đầu óc chị bị co rút rồi! Lỡ đóng giả nhiều ngày như thế!
"... Hay là cô tới đút tôi đi, tôi nằm úp không thuận tiện lắm."
"..."
Hoàng Vân Anh một lần nữa cầm lấy thìa cơm, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.
"Trương tỷ tỷ?"
"Kêu Trương Tuệ Minh."
"... Trương Tuệ Minh."
"Em... Không có việc gì phải không?"
"..." Hoàng Vân Anh hơi hơi nhắm mắt, khóe miệng cong lên chút ý cười tự giễu. Cô hiện tại không mong muốn nhất, chính là sự quan tâm của người khác. Bản thân yếu đuối, luôn khát khao ấm áp từ người khác, như thế chỉ đem đến gánh nặng cho người quan tâm đến cô. Thời gian ba ngày này cô đã suy nghĩ rõ ràng, con đường sau này, cô đều phải đi một mình, cho dù lại cô đơn, lại thương tâm khổ sở, cũng sẽ không dựa vào bất kì ai khác.
"Tôi không sao. Cám ơn chị quan tâm."
"Thật sự?"
"Đúng vậy, Trương tỷ tỷ."
"Em ── Chị buổi tối sẽ không trở về, em tốt nhất không có giấu diếm chuyện gì."
Rõ ràng là lời nói uy hϊếp nhưng lại mềm mỏng như thế, giống như trò chuyện giữa 2 người bạn. Hoàng Vân Anh bỗng nhiên rất bội phục nữ nhân ở di động đối diện ── nữ nhân này, vì sự nghiệp diễn viên của mình, ngày qua ngày đấu tranh cố gắng che giấu tính tình thực sự của mình, chỉ cần ra khỏi nhà trọ quyết không thả lỏng bản thân mình. Cô nếu như cũng có chút nghị lực giống chị ── nhất định sẽ kiên cường hơn nhiều.
Cô sẽ, cho dù chỉ có một mình, cô cũng nhất định có thể tự làm chủ trái tim, hạnh phúc mà sống! Cô là Vân Anh, Hoàng Vân Anh!
"Hoàng Vân Anh... Cô thích Trương Tuệ Minh sao?" Đình Hy gằn giọng hỏi.
Hoàng Vân Anh cúi đầu thản nhiên liếc mắt nhìn chị một cái, "... Nếu như là so theo với chị, vậy thì đúng."
"Cô── "
Tám giờ hai mươi tối, Hoàng Vân Anh ở phòng bếp thu dọn, khi nãy cô đã nhắn tin hỏi Trương Tuệ Minh muốn chuẩn bị đồ ăn cho chị hay không, Trương Tuệ Minh trả lời cô hai chữ, làm cho cô không biết nói gì nữa ── "Muốn, em."
Nhưng, cũng có thể hiểu một tí ... Hoàng Vân Anh hơi đỏ mặt nghĩ, dù sao Trương Tuệ