Khó có được khách đến đây, Hoàng Vân Anh cố ý làm một bữa tối phong phú, chờ dọn xong đồ ăn lên, nàng bưng bữa tối đến lầu 6.
"Bọn họ đều có mặt ở dưới?" Đình Hy ngồi ở trên gối mềm mại ăn cơm. Nằm úp vài ngày chị thật sự chịu không nổi, vì thế chờ vết thương trên mông đóng vảy chị liền ngồi dậy, nhưng quyền lợi đút cơm cũng không còn.
Hoàng Vân Anh "Ừ."
Đình Hy "Gồm có những ai?"
"Nguyễn tỷ tỷ, Quý tỷ tỷ cùng hai vị Ninh tiểu thư, còn có Tần tỷ tỷ tối hôm qua đã trở về."
"... Thật khó có được, hiện tại giống như không phải thời gian Nguyễn Ân Nhi ăn cơm?"
"..."
Hoàng Vân Anh đem tạp chí vứt lung tung ở trên giường dọn tới giá sách, rồi mới đem tạp chí mới đặt tới đầu giường Đình Hy, quay đầu thấy bộ dáng Đình Hy một cánh tay một chân đang bó thạch cao cùng với cái mông không hoạt động được, không khỏi nhẹ thở dài một hơi, ngồi ở bên giường, bưng bát cơm lên, lấy chiếc đũa trong tay chị qua.
"Đừng gãi, vết thương khô lại sẽ bị vỡ ra."
Đình Hy cười cười có chút quái quái: "Nhưng mà... Rất ngứa."
"... Thực xin lỗi."
"Ừ?" Đình Hy không rõ cô lúc này xin lỗi là vì cái gì.
"Tôi... Khi đó rất xúc động, tôi nghĩ đến chị ── thương tổn Linh Vũ, tôi thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp khác để ngăn chị lại..."
"Vì thế cô liền đem mông của tôi đánh nở hoa?"
"Thực xin lỗi."
Cô gái này... Đình Hy nhìn cô gái trước mắt trên mặt hiện lên vẻ áy náy, trong lòng có loại cảm xúc "Yêu thương" lên men.
"Cô có phải hay không chưa từng đánh người?"
"... Đã đánh qua"
Đình Hy có chút ngoài ý muốn.
Hoàng Vân Anh hơi hơi cười khổ: "Lúc học sơ trung,tôi đánh một nam sinh một cái tát, đem hắn từ trên ghế đạp xuống, còn giơ ghế lên nện trên người hắn."
"Ách... Vì cái gì?"
"... Bởi vì hắn mắng mẹ tôi."
"... Vậy hắn xứng đáng." Lời nói chính nghĩa từ trong miệng Đình Hy nói xong, đáy lòng không có một chút lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, chị đã làm bao nhiêu việc so với nam sinh nhỏ kia ác liệt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng mà... Chưa từng có người nào nói cho chị biết, chị sai. Bất kể chị làm cái gì, chị cũng không có chịu qua trừng phạt. Bởi vì chị là con gái độc nhất của Đình gia, bởi vì chị là kết quả kết hợp của 2 gia tộc quyền thế của Âu mỹ và Trung tây, chị có thể quang minh chính đại, giống như lẽ thường phải làm, không kiêng nể gì thương tổn bất kể kẻ nào! Cho đến khi... Dần dần lớn lên, chị mới biết thế giới này bao gồm cả bản thân chị có bao nhiêu ghê tởm, ghê tởm đến không có cái gì, thứ gì, người nào đáng giá để chị tôn trọng, đáng giá để chị quý trọng.
Nâng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh của Hoàng Vân Anh, biểu tình Đình Hy cực kỳ nhu hòa, trong mắt tất cả đều là bình thản an tĩnh. Chị, cho tới bây giờ không nghĩ tới chị lại có thể như thế với một cô gái, nhỏ yếu lại cường đại như vậy làm chị sợ hãi, dám đối với chị động thủ lại dịu dàng thiện lương làm