Xuống lầu dọn dẹp bàn ăn, thấy tỷ muội Ninh gia cùng Nguyễn Ân Nhi, Quý Tiết ở phòng khách lầu một nói chuyện phiếm, Hoàng Vân Anh liền thuận tay pha cà phê cho bọn họ.
Nói là bốn người đang nói chuyện phiếm, nhưng Nguyễn Ân Nhi nhìn qua giống như là người qua đường. Chỉ thấy chị mặc bộ quần áo màu đen vạn năm không đổi, chân dài ngồi ở một góc, đem laptop để trên tay vịn sô pha kế bên, ánh mắt sau mắt kính cũng chưa rời đi màn hình. Nhưng Quý Tiết bên cạnh chị, vẫn đang cùng tỷ muội Ninh gia nói chuyện rất chuyên nghiệp. Sở dĩ nói chị rất chuyên nghiệp, là vì chị nói cũng không nhiều, lại có thể làm cho tỷ muội nhà người ta vẫn chủ động nói chuyện cười đùa, toàn bộ không khí đều bỏ qua Nguyễn Ân Nhi một bên vẫn không nói chuyện, nhìn thực nhẹ nhàng tình cảm.
Hoàng Vân Anh không nói gì, lẳng lặng đưa cà phê lên.
"Cảm ơn."
Nghe được lời cảm ơn duy nhất, Hoàng Vân Anh ngẩng đầu nhìn tóc dài mỹ nữ vừa nói. Mỹ nữ thật đúng là mỹ nữ, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tỉ lệ vừa phải, khí chất hào phóng, làm cho người ta rất dễ dàng nảy sinh cảm tình. Trong lời nói nghe được, còn có thể phát hiện mỹ nữ đuôi lông mày khóe mắt lộ ra nữ tính còn có một ít anh khí, xứng với tóc đen dài thẳng quá ngực của nàng, tản mát ra một loại phong tình quyến rũ.
Hoàng Vân Anh nhìn "Tỷ tỷ" Ninh Thanh Phong mỉm cười thiện ý: "Không biết khẩu vị của các cô, vì thế chuẩn bị thêm đường. Mọi người còn cần gì khác không?"
Nhân tiện, Hoàng Vân Anh cũng nhìn "Muội muội" Ninh Thanh Nhã, vẻ ngoài xuất chúng cùng so sánh với tỷ tỷ, muội muội ngũ quan nhìn bình thản, nhưng khuôn mặt khéo léo thanh tú hơn nữa làn da trắng sáng, tóc ngắn quăn ngang vai cùng một thân khí chất thanh thuần, rất giống nhân vật hoạt hình đáng yêu trong truyện tranh Nhật Bản, nhìn qua bộ dáng mới mười tám mười chín tuổi.
"Không cần, cảm ơn cô, Hoàng tiểu thư."
Nghe được tiếng nói nhỏ của Ninh Thanh Nhã, Hoàng Vân Anh lại cong cong môi. Cô gần đây đang đọc bộ sách nói về việc phục vụ, bên trong có nhắc tới việc khi nói "Cảm ơn cô" cùng với "Cảm ơn" khác nhau, nói chung, khi "Cảm ơn" sau đó còn thêm xưng hô đối phương, khiến cho "Cảm ơn" giống như là một công cụ, sẽ làm "Cảm ơn" có vẻ càng thêm chân thành.
"Tám giờ lại đây."
Hoàng Vân Anh đang muốn xoay người rời đi, Nguyễn Ân Nhi đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt đột nhiên phun ra một câu.
Nghe vậy, Hoàng Vân Anh hạ ánh mắt, đối với mọi người gật đầu một cái, lại không tiếng động vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Nguyễn Ân Nhi lúc tám giờ.
"Em nghe nói... Nguyễn tỷ tỷ sớm muộn gì cứ hai giờ, năm giờ, tám giờ, mười một giờ đều phải ăn cơm một lần, đúng thật vậy chăng?" Tiếng nói Ninh Thanh Nhã rất nhẹ nhàng, thanh âm thanh thúy nhưng không giống loại thanh âm cứ nói cao một chút sẽ thành bén nhọn.
"..." Nguyễn Ân Nhi vẫn như trước nhìn màn hình.
Quý Tiết mỉm cười đá đá chân Nguyễn Ân Nhi.
Nguyễn Ân Nhi "... Đúng."
Ninh Thanh Nhã "Nhưng mà, vì cái gì vậy?"
Nguyễn Ân Nhi "... Bởi vì không ăn sẽ đói."
Ninh Thanh Nhã "Vì cái gì không ăn ── "
"Thanh Nhã" Quý Tiết thấy nhanh chóng ngắt lời - "Em không phải vừa nãy nói ngày mai muốn đi Ân Kỳ tham quan sao? Còn có địa điểm nào khác muốn đi hay không?"
"Có có! Em đều đã viết ra đây, em đi lấy!" Ninh Thanh Nhã vừa nghe đến đề tài này, rất là hưng phấn, một đường chạy chậm đến phòng khách vừa được chuẩn bị