Kéo cái đùi căng mỏi, Hoàng Vân Anh có chút đau đầu hé ra khuôn mặt khổ đi lên lầu 6, giúp Đình Hy tắm rửa thân thể.
Một nửa giờ trước, cô nghĩ bản thân chết chắc rồi ── sau khi cô nói lời châm chọc Nguyễn Ân Nhi, nhìn thấy ánh mắt thị huyết như báo săn của chị, sau đó. . . Không biết qua bao lâu, trên mặt Nguyễn Ân Nhi vậy mà xuất hiện ý cười thản nhiên, rồi mới, ở ngay tại trên bàn cơm muốn cô một lần, động tác cũng không có thô bạo trừng phạt, nhưng là. . . Lần này thật sự đã làm rất lâu, đến cuối cùng cô chỉ có thể ở lúc hoàn toàn cao trào run rẩy cầu xin tha thứ, bộ dáng chị vẫn là thoải mái thích ý chưa thỏa mãn.
Khi rời đi, chị cũng không có bắt cô ký hợp đồng sửa chữa, mà là đem phong thư ban ngày trả lại cho cô, nhưng thẻ tín dụng bên trong lại bị bẻ gẫy.
Cô lục lọi nguyên bộ hướng dẫn của thẻ tín dụng, thì ra tấm thẻ tín dụng kia là Ân Kỳ đã báo ngân hàng chuyển tiền lương hai vạn vào với nội dung nhân viên ngoài công việc đặc biệt, bao gồm ── mười vạn.
Chẳng lẽ Nguyễn Ân Nhi sợ cô dùng thẻ tín dụng để trả tiền vi phạm hợp đồng sao? Làm ơn, nếu không trả nổi phí tổn thất thấp nhất của ngân hàng mỗi tháng, còn không phải giống như muốn ngồi tù. . .
Nhưng, chị rốt cuộc cười cái gì? Lời cô nói có cái gì rất buồn cười sao?
". . ." Đình Hy nhìn bộ dáng cô mất hồn mất vía, muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì một chút, lại. . . không hỏi ra miệng. Nói phải bảo vệ cô, nói không cho phép bất kỳ kẻ nào lại thương tổn cô, lời nói hùng hồn đi ra ngoài, quay đầu lại phát hiện, bản thân căn bản không có lập trường gì.
Cô luôn mang theo thân thể có hơi thở hoan ái cùng nữ nhân khác trở lại bên người chị, dáng vẻ bình tĩnh làm cho chị hoàn toàn đoán không ra cô đang nghĩ gì, cô sung sướng sao? Cô muốn cái gì? Chị có thể vì cô làm cái gì sao?
"Thân ái, em có phải hay không đã quên cái gì?"
Hoàng Vân Anh nhìn sang chị, nửa ngày mới phản ứng lại, khi chị nói từ "Thân ái" kia là có ý gì, làm bộ yêu thương cái gì, cô thật sự không thể. Nhớ lại chị lúc trước có nói qua. . . Người yêu khi gặp mặt cùng tạm biệt đều phải hôn môi? Nhưng mà ở nhà mấy tiếng không gặp cũng muốn sao?
"Thân ái?"
Hoàng Vân Anh nhịn không được một thân nổi da gà, có điểm hối hận đã đáp ứng phương thức bồi thường quái dị này của chị.
". . . Thật có lỗi." Ở trên mặt chị nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, Hoàng Vân Anh sắp xếp đủ dụng cụ tắm rửa, rồi đưa đến giường cho chị.
"Thân ái, đến đây." Đình Hy vỗ vỗ chỗ bên cạnh chị.
". . ." Giả bộ mà thôi, phải làm đến trình độ này sao? Than nhẹ một tiếng, Hoàng Vân Anh tiến đến ngồi ở bên người chị, tựa như người yêu nhỏ bình thường dựa sát vào nhau xem tivi.
Mấy ngày kế tiếp thật sự qua mau, bởi vì buổi sáng sau khi nhìn Nguyễn Ân Nhi, Quý Tiết cùng tỷ muội Ninh gia ra khỏi cửa, cô liền trở về đi đến lầu 6 theo Đình Hy học chụp ảnh, ngẫu nhiên chạy ra bên ngoài nhà trọ chụp thực vật, côn trùng, giọt nước mưa, đợi cho đến khi Nguyễn Ân Nhi cùng Quý Tiết hai xe trắng đen cùng về nhà trọ, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Đến mỗi buổi tối. . . nếu như Nguyễn Ân Nhi kêu cô, cô phải đi, không gọi. . . Cô đương nhiên sẽ không tự đưa bản thân lên cửa.
Tỷ muội Ninh gia đối với cô rất khách khí, nhưng gặp nhau cũng không nhiều, bởi vì trừ bữa sáng còn lại họ sẽ ăn ở bên ngoài nhà trọ, họ thường xuyên cùng Quý Tiết ăn bữa tối ở bên ngoài rồi mới trở về.
Ah! Thiếu chút nữa đã quên, nhà trọ còn có một vị ca sĩ cả ngày xuất quỷ nhập thần, tựa như đúng thần long thấy đầu không thấy đuôi, vì thế Hoàng Vân Anh trước mỗi lần nấu cơm nhất định sẽ tới lầu hai trước nhìn xem Tần Mạn Ân có ở đó hay không.
"Lạch cạch!" Hoàng Vân Anh nhìn hình chụp cỏ nhỏ của bản thân. . . Nói thật, rất xấu, đặc biệt sau khi xem qua hình ảnh Đình Hy tùy tiện chụp không kỹ thuật. Nhưng, cho dù là tác phẩm như thế, Đình Hy vẫn có thể mỗi lần đều tìm được một chút cái gọi là điểm tốt, chỗ nào để khích lệ cô. Ngay từ đầu cô rất không quen, thậm chí. . . Có chút phản cảm phương thức chị trợn mắt nói dối an ủi, nhưng mà liên tục vài