Hoàng Vân Anh dẫn Khắc Minh Nhi lên lầu 3, tiến vào phòng khách chỉ thấy Trương Tuệ Minh đang ngồi ở trên sô pha màu xám xem tạp chí. Trương Tuệ Minh một thân áo màu trắng phối hợp với quần thun hưu nhàn phong cách quần áo tao nhã lại lộ ra khí thế áp bức.
Đã đưa khách đến, Hoàng Vân Anh tự nhiên không muốn ở lâu, cô hiện tại nhìn thấy Trương Tuệ Minh chân liền mềm ── đương nhiên, không nhìn thấy chị cũng mềm. Từ lúc bắt đầu xuống giường hôm nay, cái mông cùng hai chân của cô như tự ngược luôn căng mỏi, cố gắng không để cho tư thế của bản thân xuất hiện khác thường, tuy rằng ngày hôm qua hành động của Trương Tuệ Minh chỉ sợ đã làm cho Ninh gia tỷ muội nhìn ra cái gì rồi, nhưng. . .
Trong lòng cô thầm than một tiếng, cô biết cố chấp như vậy chính là tự tìm phiền não, cho dù là cô lừa mình dối người cũng tốt, cô cũng cố gắng làm bộ như cô chính là một quản lý nhà trọ bình thường. Cô ở bên ngoài trừ bỏ Linh Vũ không có người bạn nào khác, cho dù là bạn cùng phòng ký túc xá đại học, cô cũng chỉ yên lặng nhìn bọn họ đùa giỡn, không phải cô không muốn có bạn, mà là có quá nhiều thương đau, làm cho cô không muốn lặp đi lặp lại trải qua nhiều lần.
Thời trung học, cũng từng có bạn học không có nghe theo lời đồn, chủ động nói chuyện với cô, hỏi cô các vấn đề về học tập, cùng cô đi căn tin ăn cơm, chỉ sau khi nghe được những lời đồn đãi khác nhau, một cơ hội giải thích cũng không cho cô nói, ngược lại bịa đặt những bằng chứng liên quan đến lời đồn này, khoa trương nhất là, có người lại còn nói việc này do chính miệng cô nói cho họ biết. . .
Cô vì thế đã đau khổ rất nhiều lần, cô thậm chí còn có lần hoài nghi, những người đó có phải hay không ngay từ đầu đã cố ý đối tốt với cô trước, lại đạp cô một cước. Sau khi xem được một ít sách tâm lý học, mới biết những người đó chính là xuất phát từ tâm lý phòng vệ tự bảo hộ mình. Những người đó chính là sợ hãi người khác sẽ nghĩ họ giống như cô, vì thế mới liều mạng hắt nước bẩn lên người cô để phân rõ giới hạn.
Hiểu được bản tính con người yếu đuối, cô chỉ có thể một mình đứng ở một góc âm u, phòng ngừa hại người hại mình.
Nhưng Ninh gia tỷ muội không giống vậy, họ chỉ là khách qua đường, cơ hội biết được lời đồn này cực kỳ bé nhỏ, ở cùng các cô ấy, cô không cần lo lắng thái độ họ sẽ thay đổi, cô cũng có thể như những nữ sinh bình thường cùng bọn họ đùa giỡn ồn ào. Hôm kia, lúc Ninh Thanh Nhã lần đầu tiên gọi cô "Vân Anh tỷ", cô lúc ấy đã cố gắng nhịn xuống nước mắt, cũng may không làm cho người ta phát hiện.
A. . . Cô thế nhưng đã quên, công việc hiện tại của cô cũng sẽ làm cho người ta ghé mắt khinh bỉ thậm chí phỉ nhổ, buổi sáng cái liếc mắt của Thanh Nhã không phải đã. . . rất rõ ràng rồi sao?
"Hoàng Vân Anh!"
Cằm đột nhiên bị người ta đụng đụng, nhìn thấy khuôn mặt lo âu kia gần trong gang tấc, lông mi dày của chị cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
"Em không thoải mái sao?"
Ách? Hoàng Vân Anh trái phải nhìn, cô vậy mà ở thang máy suy nghĩ đến mơ hồ? Cô vội vàng giãy khỏi ngón tay của Trương Tuệ Minh.
"Thực xin lỗi" Hoàng Vân Anh theo thói quen xin lỗi trước, rồi mới nhớ lại một chút, chị vừa mới hỏi cái gì? "Không, không, tôi đi xuống trước."
"Đợi chút!" Trương Tuệ Minh đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, thấy cô có chút biểu tình đau đớn lại nhanh buông ra. "Có chút đồ muốn. . . Đưa cho em."
Cho cô? Cái gì a?
Khắc Minh Nhi mỉm cười vì cô giải thích, "Nơi này đều là những loại thuốc tốt nhất cho phái nữ cùng tu âm dưỡng thận dược phẩm chăm sóc, cam kết hiệu quả lại không có tác dụng phụ, giống như loại này ----- " Khắc Minh Nhi cầm lấy một cái bình thủy tinh ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, bên trong tựa hồ chứa kem dưỡng màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất là mộng ảo, "Chuyên môn dùng tại bộ phận đặc thù nữ tính dùng để tiêu sưng giảm đau, khép lại miệng vết thương thật nhỏ, không chỉ có hiệu quả trị liệu nhanh tốt, mà còn rất thơm nga! Vì để gia tăng phúc lợi sử dụng còn đặc biệt tăng thêm thành phần hoạt hoá cho da, sử dụng lâu dài có thể làm cho nơi riêng tư càng thêm chật trất mà còn co dãn nhanh chóng ── "
"Khắc ── Minh ── Nhi!" Trương Tuệ Minh trên trán gân xanh ứa ra.
Hoàng Vân Anh vốn bị nói đã thấy xấu hổ vô cùng, vừa thấy Trương Tuệ Minh hai mắt