Một đôi dép lê nhìn không ra có gì đặc biệt ── ba ngàn sáu trăm tám mươi nhân dân tệ; một cái quần bò giống như cái ở trên tivi mười một nhân dân tệ không khác nhau lắm ── vậy mà sáu ngàn chín trăm mười bảy nhân dân tệ; một cái váy màu trắng viền hoa cùng phụ kiện đi kèm ── ba vạn hai ngàn. . .
"Vân Anh tỷ, tỷ không có thích cái gì sao?" Ninh Thanh Nhã nghiêng đầu rất kỳ quái hỏi cô.
". . . ừ." Chính xác, cô thật sự rất không thích ── giá của chúng nó.
"Như vậy a! Nhưng quần áo phải mặc vào mới biết được có hợp không a! Muội đến giúp Vân Anh tỷ chọn xem, được không?"
". . . Cám ơn Thanh Nhã, nhưng tỷ ──" Hoàng Vân Anh còn chưa nói xong chỉ thấy Ninh Thanh Nhã đã chạy vội ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
"Nhìn thấy thích liền thử, Tôi mua cho em." Thanh âm trầm ấm lại hơi hơi khàn khàn của nữ nhân vang bên tai cô.
Hoàng Vân Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, dáng người cao ngất, quần áo đơn giản, một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu nhìn cô.
". . ." Hoàng Vân Anh nhịn không được nhìn kỹ một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận ── chị thật sự rất lợi hại!
Buổi sáng sau khi Khắc Minh Nhi đồng ý ở nhà trọ cùng Đình Hy, Trương Tuệ Minh lại còn nói chị muốn đi theo bọn họ dạo phố, rồi mới lên lầu một chuyến, xuống lầu lần nữa đã biến thành phụ nữ trung niên! Từ chỗ triển lãm ảnh chụp đến quán cơm Tây rồi lại đến trung tâm thương mại, vậy mà ── không một người nhận ra chị!
Thật ra không chỉ hoá trang, tóc giả cùng dáng người cao thấp có thể thay đổi dù sao cũng hạn chế, nhưng Trương Tuệ Minh vừa ra khỏi nhà trọ, toàn bộ khí chất trên người đều thay đổi, nho nhã lịch sự, thong dong bình tĩnh, vẻ mặt bình thản ấm áp, đôi mắt thông hiểu thế sự cơ trí rộng rãi, gió nhẹ mây bay, bước đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ thản nhiên, ngay cả giọng nói cũng giống như nữ nhân trung niên hàng thật giá thật! Từ đầu đến chân, tản ra hương vị thành thục ổn trọng làm cho người ta muốn ỷ lại ── bất kể là ai, đều rất khó tưởng tượng một người cao quý cùng với vẻ ngoài nho nhã có đôi mắt cùng mị lực mê hoặc người khác - Trương Tuệ Minh liên tưởng cùng một chỗ.
"Em đây là. . . muốn ở trong này ăn hết tôi sao?" Trương Tuệ Minh ác liệt ở bên tai Hoàng Vân Anh thấp giọng nói.
Hoàng Vân Anh không nói gì dời ánh mắt, đi về hướng Ninh gia tỷ muội.
". . . Này " Hoàng Vân Anh nhìn cái váy màu xanh ngọt trong tay Ninh Thanh Phong liên tục lắc đầu, "Tôi, tôi không mặc được loại này."
"Sao vậy? Không tin ánh mắt của tôi sao?" Ninh Thanh Phong cầm váy ở trên người Hoàng Vân Anh ướm thử, rồi mới rất tin tưởng đem váy nhét vào tay cô.
"Không phải ── "
"Vân Anh tỷ, tỷ liền thử xem đi, không thích hợp lại lấy cái khác! Muội còn chưa có gặp qua Vân Anh tỷ mặc váy nha. . . Ách, chẳng lẽ Vân Anh tỷ trên đùi có sẹo sao?" Ninh Thanh Nhã cẩn thận hỏi, sợ hãi bản thân trong lúc vô ý đụng vào miệng vết thương của người ta.
"Không có, chân của cô ấy. . . nhìn rất được." Trương Tuệ Minh đánh giá hai chân Hoàng Vân Anh đang mặc quần bò, màu sắc ôn hòa trong mắt chợt hiện lên mấy điểm ánh sáng khác thường.
Bên cạnh đó nhân viên cũng nhiệt tình khuyên Hoàng Vân Anh nên