Khoảng chừng 10 phút sau, Nguyễn Ân Nhi đặt thìa xuống , Hoàng Vân Anh nhanh chóng chạy tới thu dọn phần thức ăn còn thừa lại.
“5h chị muốn ăn cái gì ạ? Nếu như vẫn ăn cơm rang sẽ rất ngấy, nhưng bây giờ trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn, hay là ── ”
“Dưới cửa có đồ của tôi, phiền cô xuống lấy giúp tôi đi.” Nguyễn Ân Nhi đột nhiên ngắt lời cô.
Nửa đêm 2h lại có người giao hàng? Chẳng lẽ ở đây còn có dịch vụ chuyển phát thịt, rau dưa, hoa quả lúc nửa đêm nữa àh?
Khi Hoàng Vân Anh xuống lầu, chuông cửa cũng vừa mới vang lên, nhanh chóng đặt khay xuống rồi chạy ra ngoài nhà trọ, cô cố gắng chịu đựng đau nhức trên thân thể chạy tới cửa sắt trước biệt thự, từ một cậu thanh niên trẻ tuổi nhận lấy kiện hàng.
Chiếc hộp rất nhỏ, cũng không hề nặng.
“Nguyễn tỷ tỷ, đồ của chị đây.”
“Nếu không có việc gì , tôi xin phép mang người đi trước.”
Hoàng Vân Anh bi phẫn trừng mắt liếc Trương Tuệ Minh một cái, cái tên gia hỏa này ngang nhiên chạy trực tiếp lên lầu 5 để bắt cô! Cô ta nghĩ cô là quả bóng bay sao? Thổi phồng lên rồi còn có thể bay mất!
“Chuyện của Tô tiểu thư kia là thế nào?” Nguyễn Ân Nhi bình tĩnh hỏi.
Vừa nghe những lời này, Trương Tuệ Minh vốn dĩ đang muốn đứng lên lại ngồi trở về, “Cô muốn tôi nói thật sao? Người phụ nữ này căn bản không làm được chuyện gì ra hồn cả! Chưa nói đến , cô ta đi đóng phim tốt xấu gì cũng nên học kỹ kịch bản đi chứ ? Vẻ mặt như tên háo sắc nhìn tôi chằm chằm như thế là ý gì? Tôi biết cô ta là do bên phía đầu tư nhét vào, nhưng nếu đã vào đoàn làm phim còn thích gây sự chú ý lớn như vậy, cô làm ơn bảo cô ta cách xa màn ảnh một chút đi, tốt nhất đừng có bảo tôi diễn chung với cô ta! Tôi sợ tôi nhất thời chịu không được lỡ tay bóp chết cô ta.”
“Hửm? Nhưng có vài vị đạo diễn nói cô ta cũng không tệ lắm mà. . . tiểu thư gì đó ơi, giúp tôi pha trà đi.” Nguyễn Ân Nhi lấy từ trong bọc ra ba túi trà đưa cho Hoàng Vân Anh.
“A , tôi không cần. . .” cô không có thói quen uống trà, nhưng đón nhận ánh mắt không hề bận tâm đến ý kiến của cô của Nguyễn Ân Nhi cô cũng đành phải sửa lời, “vâng.”
Pha trà xong, Nguyễn Ân Nhi làm một cái động tác “Mời” , Hoàng Vân Anh đành phải ngồi xuống, yên lặng lắng nghe hai giọng nói trầm ấm đang bàn luận về một bộ phim truyền hình nào đó.
Cô cứ tưởng rằng cái tên cầm thú kia chỉ biết giao phối thôi chứ.
Uống một ngụm trà, tiếp tục nghe. . . Nhìn không ra cái cầm thú kia khi làm viêc cũng rất nghiêm túc, nếu bọn họ cứ tiếp tục nói thì tốt rồi. . .
Thân thể cùng tinh thần mệt mỏi làm cho mí mắt Hoàng Vân Anh càng ngày càng nặng nề, cuối cùng, gục đầu xuống, bắt đầu buồn ngủ.
“Cô gái này làm sao vậy?” Nguyễn Ân Nhi liếc mắt nhìn Hoàng Vân Anh, hỏi.
“A. . . Bị tôi ‘làm’ khô .”
“. . . Chuẩn bị trở về làm chủ quặng mỏ sao?”
“Phi phi phi! cái miệng quạ đen nhà cô! Cô bé này là do Vân di an bài, tùy tiện chơi chút cũng không sao. Cô quên rồi ah?’nha đầu thông phòng’ .” Trương Tuệ Minh giơ một tay nắm thành vòng, một tay kia vươn một ngón tay ở trong vòng tiến tiến xuất xuất, cười lên vẻ mặt hết sức dâm tiện.
“Hửm?” Nguyễn Ân Nhi có chút suy nghĩ.
“Được rồi, 5h rồi cô ăn đi, người tôi mang đi. Hôm qua tôi mới phá cô bé này xong, mới mẻ vô cùng! Nếu cô có cần, lần sau mời sớm một chút.” Nói xong, Trương Tuệ Minh nhấc lên ly trà, đem số nước trà còn lại một ngụm uống cạn.
“Trà mới? Vị rất được.” nói xong, liền đi tới bên cạnh Hoàng Vân Anh, từ từ vòng qua chân cô bế cô lên, hướng thang máy đi đến.
“A ── chị, chị