A... Hiện tại là cái tình huống gì thế? Hai người đang giằng co sao? Không thể tưởng tượng được cô còn có mị lực này nữa. Cười cười tự giễu, cô rất rõ ràng bọn họ chỉ là do lòng hiếu thắng của nữ nhân phát tán mà thôi.
Nuốt vào trong miệng hỗn hợp máu và nước bọt, Hoàng Vân Anh lau nước mắt đang nhỏ giọt trên gương mặt, "Trương tỷ tỷ, Quý tỷ tỷ, thực xin lỗi, tôi mệt mỏi, có chuyện gì có thể để ngày mai nói sau được không?"
Khi cô nói chuyện trong môi mang theo sắc đỏ đâm vào mắt của Trương Tuệ Minh, chị nâng lên khuôn mặt bắt cô mở miệng, giây tiếp theo ── trực tiếp đá vào bụng Quý Tiết.
Hòm thuốc rơi xuống đất mở nắp, các loại đồ dùng y tế lần lượt rớt ra.
"Cô!!!" Từ phía sau sô pha gian nan đứng lên, Quý Tiết cũng bị một đá này chọc giận, khuôn mặt luôn tươi cười đùa cợt trong nháy mắt nghiêm lại, một bên hoạt động cổ tay, một bên tức giận nhìn chằm chằm Trương Tuệ Minh. "Vân Anh, vào phòng, đóng cửa."
"Các chị..." Nhìn bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm, Hoàng Vân Anh kinh ngạc, vốn dĩ tâm tình khổ sở nhất thời bị nôn nóng thay thế vào.
Trương Tuệ Minh đỡ vai Hoàng Vân Anh, đem cô nhẹ nhàng đẩy mạnh vào phòng, chị bước ra, cánh tay đóng lại cửa phòng.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, âm thanh bình hoa vỡ nát, không cần mở cửa Hoàng Vân Anh cũng biết phòng khách bị bọn họ giày xéo thành bộ dáng gì.
Đó là phòng khách do cô cùng với bộ phận lao công dọn dẹp cực khổ đó!
Áp lực uất ức hơn một tháng, bị xem thường, cảm giác không cam lòng, thân thể không ngừng cạn kiệt mệt mỏi... tất cả, bùng nổ.
Nhẫn nại.
Vì bình tĩnh sống sót, vì không để cho cha mẹ thêm phiền toái, vì ác mộng như hình với bóng trôi qua, cô dùng tất cả cố gắng để nhẫn nại. Nhẫn nại, giống như kỹ năng mạnh nhất cô học được mười mấy năm qua. Vì thế ── hậu quả do xúc động cô đều nhẫn nại được!
Mở cửa ra, trước tiên quét mắt nhìn một đống hỗn độn trong phòng khách, lại nhìn hai nữ nhân đang kích động đánh nhau, Hoàng Vân Anh né qua chiến trường đi đến chỗ để tạp vật, một lát sau trở lại phòng khách ──
"Đủ rồi! Các chị đã đánh đủ chưa!"
Tiếng hét như sư tử Hà Đông rung rung chấn động.
Hoàng Vân Anh đem công cụ dọn dẹp quăng trên mặt đất, hung tợn trừng mắt hai người, "Thu dọn sạch sẽ! Chưa đánh đủ thì thu dọn xong đi ra ngoài đánh tiếp!"
Vừa quát lớn xong, Hoàng Vân Anh liền phát hiện Ninh gia tỷ muội đang đứng ở hành lang bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, nhẹ run một chút, cuối cùng đành phải xấu hổ cúi đầu thi lễ, đi trở về phòng, để lại bốn người ngoài cửa bị cô hét đến ngốc nhìn nhau.
Hơn nữa ngày, Trương Tuệ Minh cùng Quý Tiết đều ngơ ngác nhìn cửa phòng Hoàng Vân Anh, vừa quay đầu lại nhìn đối phương trợn mắt hừ lạnh, ai cũng không nhúc nhích. Trùng hợp là, hai người đều chỉ mặc quần dài, khoác hờ chiếc áo mỏng che nửa người trên, dép lê trên chân bởi vì vừa mới đánh nhau đã không biết bay đến chỗ nào, Quý Tiết còn không may đạp phải hộp thuốc bị vỡ, lòng bàn chân hơi có chút vết máu.
Ninh Thanh Nhã nhìn chị lại nhìn cửa phòng Hoàng Vân Anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc, chỉ có thể túm áo khoác bên ngoài váy ngủ của Ninh Thanh Phong.
"A..." Ninh Thanh Phong thật sự cảm thấy rất thú vị, cô còn làm cái gì, trò hay cũng đã không ngừng bắt đầu.
Cô gái kia, cứ tưởng là con mèo dễ bảo, lại không nghĩ rằng trong xương vẫn có gien của sư tử. Nghĩ lại cũng đúng, có chứng bệnh sợ đám đông vẫn có thể sống tự nhiên rộng rãi như vậy, mỗi điểm này cũng không có người bình thường nào làm được. Phải biết rằng đối với người có tính hư vinh, chính là một cách nói của "cần sự tôn trọng", khát vọng được người khác chú ý tán thưởng, hy vọng trước mặt người khác biểu hiện được ưu điểm của bản thân để được người ta khẳng định, nhưng cô gái này lại không thể, cô ấy phải cực lực tránh cho người khác chú ý đến hành vi cử chỉ của cô, bất kể là tốt hay xấu.
Vì thế đêm đó ở ngoài phòng ghi âm nhìn thấy Thanh Nhã vui vẻ ca hát, trong ánh mắt mới có hâm mộ... Cô rõ ràng có thiên phú