Nghi vấn của Trương Tuệ Minh vào bữa sáng ngày hôm sau đã có được giải đáp, bởi vì Tần Mạn Ân ở trên bàn cơm mời Hoàng Vân Anh với Ninh Thanh Nhã cùng thu âm ca khúc chính thức, mấy ngày nay sẽ vào phòng ghi âm. Hoàng Vân Anh biết tình huống của bản thân nên tự nhiên không dám đồng ý, Tần Mạn Ân lại nhìn Ninh Thanh Phong bổ sung thêm một câu, nói lần này người ghi âm tính tình có vẻ cổ quái, thích yên tĩnh nghiêm cấm vây xem, vì thế Ninh Thanh Phong đi cũng có khả năng không vào được phòng.
Nếu như là nói như vậy. . . Nhìn vẻ mặt khuyên bảo cô đồng ý của Ninh Thanh Nhã, Hoàng Vân Anh cuối cùng gật đầu nguyện ý thử xem, nhưng đồng thời cũng nói Tần Mạn Ân nên tìm phòng ghi âm khép kín.
Tối hôm qua Nguyễn Ân Nhi quả nhiên không trở về, Hoàng Vân Anh không khỏi nhớ tới lời nói của Quý Tiết. . . Rất khó tưởng tượng Nguyễn Ân Nhi tính cách hà khắc kiêu ngạo lạnh lùng như vậy sẽ uất ức bản thân đi làm chuyện mình chán ghét. Không nhìn ra đại tiểu thư cao quý như chị cũng sẽ vì công việc mà nhẫn nại, vậy cô. . . có tư cách gì mà khóc uất ức hối tiếc?
"Tôi, tôi không cố ý, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là. . ." Cố ý kéo dài tới sau khi ăn xong bữa sáng, Quý Tiết thấy xung quanh không có người chạy nhanh vào phòng bếp, đứng ở phía sau Hoàng Vân Anh không được tự nhiên giải thích.
Thật ra tối hôm qua chị cũng có cơ hội giải thích, bởi vì nửa đêm cô vậy mà vẫn lên lầu tới thu dọn ga giường của chị, mà khi đó không biết vì sao chị hoàn toàn ngốc ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh của cô một chữ cũng không nói được.
"Tôi biết." Hoàng Vân Anh không có quay đầu. Cô biết là chị không cố ý, nhưng mà có rất nhiều lúc, tổn thương do không cố ý gây ra càng làm cho người ta nghẹn khuất khổ sở hơn, bởi vì nếu như người khác có ý định tổn thương mình, uất ức oán hận như vậy còn có một đối tượng để giận dữ, còn có thể tự an ủi "Không thể để cho người ta như mong muốn" được. Còn đối với việc không cố ý, mình có thể như thế nào? Chỉ có thể để bản thân bị đè nén đến chết. Giống như. . . bởi vì lời đồn mà bị kỳ thị, bị bắt nạt, cô có năng lực gì để oán hận bọn họ?
Cô chỉ có thể giận bản thân mình, không có năng lực chống lại dư luận.
"Thực xin lỗi. Cô muốn tôi bồi thường gì không?"
Hoàng Vân Anh nhắm mở mắt thật sâu, xoay người nhìn Quý Tiết, điệu bộ nhu hòa nói, "Cám ơn chị đã xin lỗi, việc này xin lỗi thôi đã đủ rồi."
"Cô ──" Quý Tiết cắn chặt răng run rẩy một chút, đột nhiên đi tới ôm thắt lưng Hoàng Vân Anh cúi đầu hôn mạnh xuống!
"A ──" Hoàng Vân Anh một bên giãy dụa, trong đầu lại hiện lên một câu danh ngôn kinh điển ── "khi nữ nhân tức giận khóc lóc om sòm cố tình gây sự". Dạy cho một chiêu, trực tiếp ép cô ấy vào tường hôn sâu, hôn đến khi cô ấy thở không nổi, mặt đỏ tai hồng thì ở bên tai cô ấy nói "Bảo bối, dáng vẻ em tức giận cũng rất xinh đẹp", cam đoan cô ấy cái gì cũng quên hết, chỉ biết ngượng ngùng nhìn người yêu