Ba năm trước đây, vào lúc điều tra một vụ án chị xâm nhập vào máy tính của đương sự, không nghĩ đến đánh cắp được khá nhiều tài liệu còn bắt được một con cá nhỏ kỹ thuật chưa thuần thục, gặp được đối tượng có chút thông minh nên dạy dỗ một chút, sau đó lại bị quấn lấy. Điều tra xem xét hoàn cảnh của cá nhỏ kia lại quan sát thêm một thời gian, liền thu thêm người giỏi vào cho NG. Cá nhỏ kia biệt hiệu "Lông vũ", chính là Nhậm Linh Vũ, NG có chế độ giữ bí mật nghiêm khắc, nhưng được Nhậm Linh Vũ đảm bảo, chị nhất thời tò mò nên cho phép "Vui vẻ" vào nhóm.
Rất kỳ quái là, bất kể trước đó hay sau này chị cũng không đi thăm dò hoàn cảnh của "Vui vẻ", chị rất thuần túy hưởng thụ tiếng hát của cô, hưởng thụ một phần yên tĩnh thuần mỹ cô mang đến. Có lẽ là lo lắng biết nhiều hơn ngược lại sẽ hủy đi tiếng hát kỳ diệu đối với chị.
Sau đó khi Nhậm Linh Vũ dựa vào quan hệ muốn vào làm việc ở chỗ chị, chị mới đầu cũng không muốn đồng ý, nhưng ở trong tin nhắn lại vô tình nghe được "Vui vẻ" thuận miệng nói hy vọng Nhậm Linh Vũ được như ý nguyện, vậy mà chị lại chủ động gọi điện thoại cho người trung gian thu nhận Nhậm Linh Vũ.
Ngày đó gọi điện thoại xong chị cười đến không kiềm chế được, chưa bao giờ chị nghĩ tới chuyện kỳ diệu như thế sẽ phát sinh ở trên người chị, một cô gái không biết dáng vẻ như thế nào không biết rõ ràng chỉ mới nghe tiếng nói cùng giọng hát lại có lực ảnh hưởng đối với chị như vậy!
Chuyện này. . . Rất thú vị! Chị không muốn phá hư nó.
Không tra không hỏi, thuận theo tự nhiên.
Không nghĩ tới. . . chị có thể gặp được "Vui vẻ" sớm như vậy. Nếu là như thế. . . lực ảnh hưởng giống như ma pháp không bình thường kia sẽ biến mất sao? Hay là. . . ngày càng mạnh?
Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, thanh tú không phấn son, lông mi thản nhiên sóng mắt nhu hòa, nhìn thì thấy như dịu dàng yên tĩnh, nhưng đáy mắt có một tia cứng cỏi rất khó phát hiện, nếu không phải đã nghe tiếng hát của cô ba năm qua, chỉ sợ lần đầu tiên gặp cô ngay cả chị cũng rất khó nhìn thấu ánh mắt của cô. Trên người cô gái này, nhất định có dấu vết trưởng thành khác biệt so với đa số người, mới có thể. . . yên lặng trầm tĩnh nhưng vẫn cứng cỏi như thế.
Lại nhìn nhìn hai cô gái, Vũ Triết Tinh cúi đầu ăn cơm. Nếu như nói Nhậm Linh Vũ là ruby hoa lệ loá mắt, thì cô không thể nghi ngờ chính là bạch ngọc nhẵn mịn có thể xuyên thấu. Không biết có bao nhiêu người có thể nhìn ra được khối thượng phẩm ngọc thạch cùng với đá thủy tinh cứng rắn khác nhau như thế nào không.
"Đúng rồi sư phụ, buổi chiều không có việc