"Vân Anh tỷ? Hôm nay có cái gì ăn ngon không? Khẩu vị của em đã bị Vân Anh tỷ dưỡng thành kén chọn rồi!" Ninh Thanh Nhã vừa vào cửa bỏ lại đồ mua sắm liền thẳng đến phòng bếp ở bên người Hoàng Vân Anh tìm kiếm.
Hoàng Vân Anh kiều kiều khóe miệng, nhưng trong mắt không ý cười.
"Vân Anh tỷ giống như không vui? Phát sinh chuyện gì sao?"
"... Không có việc gì, chờ một lát tới bữa tối là được rồi." Hoàng Vân Anh miễn cưỡng cười cười, "Đúng rồi, hôm nay có bánh trẻo, có muốn nếm thử không?"
Ninh Thanh Nhã lắc đầu, "Em không thích đồ ăn đông lạnh."
"Không phải đồ ăn đông lạnh, buổi chiều chị tự gói."
Buổi chiều... Ngay lúc cô nghĩ mình chết chắc rồi, cô không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo thật sự cắn phải đầu lưỡi, đau đến bưng kín miệng.
Nguyễn Ân Nhi bắt lấy miệng của cô nhìn nhìn, không làm tiếp nữa, chờ xe của Ân Kỳ đến, chị kêu thư ký đem cô đuổi về bệnh viện Khắc thị.
Đến bệnh viện, trước tiên cô gọi cho Linh Vũ báo bình an, chỉ nói di động bị rớt hư rồi, chờ có thời gian lại đi mua cái mới. Lúc nhìn thấy Đình Hy mới biết buổi sáng chị đã tái khám xong rồi, buổi chiều chính là ở lại làm vật lý trị liệu, chị thấy cô trước thời gian đã trở về còn cười hỏi cô sao không đi chơi nhiều hơn, làm cho cô chỉ có thể cười khổ. Cô... đã phụ ý tốt của chị.
Trở về nhà trọ sớm, cô lập tức lái xe ra ngoài đi mua bột mì cùng nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng không hy vọng xa vời Nguyễn Ân Nhi sẽ động lòng tra tấn cô ít một chút, nhưng .... so với hoạ vô đơn chí còn tốt hơn.
Ban ngày Đình Hy ở bệnh viện cố gắng nên mệt mỏi, bữa tối không có xuống lầu, Hoàng Vân Anh liền mang đồ ăn lên, bàn ăn chỉ còn hai tỷ muội Ninh gia.
Trương Tuệ Minh đâu?
Lầu 3 không có ai, Hoàng Vân Anh liền trực tiếp lên lầu 7.
Hoàng hôn mùa hạ, sắc trời vẫn sáng ngời như trước, Trương Tuệ Minh đang ngồi dưới đất dựa vào mặt tường thuỷ tinh, mặc một bộ quần áo tập thể hình lộ ra phần bụng săn chắc, xung quanh bao phủ một tầng sương mù dày đặc.
Hoàng Vân Anh nhìn xa xa, hạ tầm mắt... thật ra đời người rất công bằng, bất kể là ai cũng đều có buồn rầu và đau khổ, mọi người cũng không cần phải đi hâm mộ người khác, cũng không cần thương hại bộ dáng đáng thương của bản thân. Cố gắng vì cuộc sống của mình, vượt qua cửa ải khó khăn của bản thân, khi có thừa năng lực có thể giúp đỡ người khác liền giúp đỡ, không cầu thiên hạ nể phục, nhưng không thẹn với lương tâm.
"Ăn cơm." Ngồi ở trước mặt nữ nhân đang có sương mù vây quanh, Hoàng Vân Anh nhẹ giọng nói.
Trương Tuệ Minh ngẩng đầu. Phía Tây mặt trời lặng còn phiếm hồng, ở phía bên phải trên gương mặt cô ánh lên vệt sáng màu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hoàn mỹ, ngũ quan thậm chí không tinh xảo mấy, nhưng vì sao... Chị cũng không muốn dời ánh mắt.
Hai mắt cô như hàm chứa gió nhẹ, không ấm không lạnh, giống như không có cái gì có thể tác động lòng của cô, cho dù sợ hãi, ánh mắt của cô cũng không bao giờ có khủng hoảng; nhưng mà khi ánh mắt ấy sa vào tình dục, chỗ sâu trong ánh mắt lại giống như mị dược làm cho người ta xúc động, thầm nghĩ phải làm cho ánh mắt ấy hàm chứa ngại ngùng cùng mị hoặc.
Môi của cô, luôn nhẹ nhàng giương lên, cho dù có phiền não hay bĩu môi trêu chọc, môi cô vẫn nhếch lên rất chọc người.
Cô... vì sao lại là cô gái bán đứng thân thể của bản thân?
Chị hơi đứng lên đã đem cô gái trước mắt túm một cái nhào vào dưới thân mình, hai tròng mắt cuồng dã gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng, lúc cô mở miệng trong nháy mắt liền dán môi chị lên.
"A..." đầu lưỡi của cô! Nước mắt...
Một