Thật vất vả từ lầu 3 đi ra, cũng không biết đã mấy giờ, Hoàng Vân Anh khó chịu cúi đầu nhìn trên váy trên người, không có thói quen. Mười mấy năm không có mặc váy, hiện tại mặc... cảm thấy trên đùi thiếu cái gì đó.
Không nghĩ Trương Tuệ Minh lại mua chiếc váy xanh ngọc lần trước Ninh Thanh Nhã kêu cô thử, vừa nãy Trương Tuệ Minh ném cho cô, cô còn thấy kỳ lạ làm sao chị lại có quần áo con gái.
Quần áo của cô đều bị chị ném ở lầu 7, cô không còn lựa chọn nào, nhìn lại nhãn hiệu, may quá, một ngàn nhân dân tệ, xem ra lúc ấy Ninh Thanh Phong đã chú ý đến khả năng kinh tế của cô...
Trước tiên lên lầu 7 lấy quần áo, Hoàng Vân Anh cầm váy đi lên lầu 6 bày bát đũa trên bàn ăn cho Đình Hy, xuống lầu chuẩn bị cơm chiều cho Trương Tuệ Minh một lần nữa.
Còn có... Nguyễn Ân Nhi cũng sẽ trở lại? Bánh trẻo rán hiện tại ăn mới ngon.
Khi xuống đến lầu 1, Ninh gia tỷ muội đã tắm rửa thay quần áo hằng ngày ở phòng khách xem tivi, tuy nói hiện tại Internet rất phát triển, phim truyền hình vừa ra trên Internet đã có, nhưng Ninh Thanh Nhã vẫn rất thích đổi đài xem phim thần tượng cùng nhau, mà Ninh Thanh Phong ngồi bên cạnh ôm laptop, lâu lâu ngẩng đầu xem tivi.
"Vân Anh tỷ! Quý đại tỷ cùng Tần tỷ tỷ đã trở lại, đang ở phòng bếp càn quét bánh trẻo của tỷ!" Ninh Thanh Nhã vừa thấy Hoàng Vân Anh liền vui vẻ cười nói.
Hoàng Vân Anh cười tươi nhìn Ninh Thanh Nhã, về phòng thay đồ, mới đi về phòng bếp. Tuy rằng không biết bọn họ có thích ăn hay không, nhưng cô rất thích ăn bánh trẻo, lâu lâu mới làm nên làm khá nhiều, không sợ bọn họ ăn hết....
"Cô ăn nhanh đi, bản thảo còn chứa xong!" Miệng Quý Tiết nhét đầy bánh trẻo, vừa ăn vừa nói. Mà Tần Mạn Ân đối diện chị hai tay bận rộn, từ trong nồi kẹp ra cái bánh trẻo chấm chút dấm chua liền vội vàng nhét vào miệng, hai nữ nhân lớn tướng như quỷ đói đầu thai.
"Hai người các chị... hôm nay không ăn cơm chiều sao?" Vậy mà tự mình động thủ luộc bánh trẻo trong tủ lạnh.
Quý Tiết uống một ngụm nước ngẩng cổ đem bánh trẻo trong miệng cứng rắn nuốt xuống, nhìn lại trong nồi cũng không còn gì, mới rút tờ khăn giấy lau miệng.
"Đừng nói cơm chiều, cơm trưa cũng không được ăn. Lúc đói sắp điên được ăn bánh trẻo... mỹ vị nhân gian a!" Quý Tiết vẻ mặt như hát hí khúc nói. Hôm nay chị thật sự quá đuối, bởi vì Tần Mạn Ân mới tập trước một bài hát, vì thế người chế tác tiết mục vừa thấy chị thì như điên vậy, sợ tức mức bọn họ cơm cũng không dám ăn cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
"...." Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Quý Tiết cùng bộ dáng hào hoa phóng khoáng bình thường, Hoàng Vân Anh đột nhiên nhớ tới một câu quảng cáo gần đây ── "Đói quá hoá cuồng"!
"Còn muốn ăn nữa không?" Hoàng Vân Anh vừa mở tủ lạnh vừa hỏi, đợi cô mở tủ lạnh ra đã phát hiện bên trong đến một cái bánh trẻo cũng không còn, sau một lúc sửng sốt cô lập tức vọt tới bên cạnh bàn, vừa kịp chính mắt nhìn thấy Tần Mạn Ân kẹp cái bánh trẻo cuối cùng.
Tần Mạn Ân nhìn cô, khuôn mặt thanh nhuận thuần mỹ nổi lên chút tươi cười đơn giản, đem bánh trẻo đã chấm dấm chua đưa tới bên miệng cô.
"Ngày mai có thể tiếp tục làm bánh trẻo không?"
Sắc đẹp của mỹ nữ trước mắt có thể làm cơm ăn a, lúc này cô vừa ăn bánh trẻo vừa xem mỹ nữ rất ngon nha! Sao