"Dạ, thực xin lỗi, bánh trẻo tôi làm thiếu..."
"... Tự cô làm?" Nguyễn Ân Nhi cảm giác rất ngoài ý muốn.
Hoàng Vân Anh gật gật đầu, chẳng lẽ chị muốn cô mua đồ đông lạnh sao?
"Ngày mai tôi làm nhiều hơn, chị..." Hoàng Vân Anh mở miệng, hôm nay người ta muốn ăn, mà ngày mai mình làm nhiều hơn thì đâu cần thiết nữa. "... Thực xin lỗi."
Nguyễn Ân Nhi hạ mắt nhìn hộp kem, đột nhiên chìa tay vặn nắp hộp kem.
Thấy thời gian đã qua tám giờ, tim Hoàng Vân Anh càng đập càng nhanh, rồi mới... Cô sinh ra ảo giác ──
Cô đã thấy Nguyễn Ân Nhi nở nụ cười.
Không phải cười lạnh tàn khốc, không phải đùa cợt châm biếm, chính là... Cười. Tươi cười đơn thuần khoái trá, theo khóe miệng chị nhếch lên choáng váng mở ra, tựa như một đóa hoa mềm mại hồng nhạt đến từ mùa xuân bay tới mặt hồ đóng băng, mặt băng chậm rãi tan rã, đóa hoa nhẹ hé... Trong ý cười mới hé dần dần kia giống như còn mang theo một ít hoài niệm.
Tim Hoàng Vân Anh vốn dĩ khẩn trương vô cùng, nhưng nhìn thấy tươi cười thản nhiên như vậy tự nhiên bình tĩnh lại.
Xưa nay khí chất Nguyễn Ân Nhi lạnh lùng tôn quý luôn làm cho người khác cảm thấy áp lực cực lớn, ở khoảng cách thân thiết thông thường cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng khuôn mặt của chị, khuôn mặt thanh tú nhưng đầy sắc bén như đao, nhưng nếu không phải chàng trai, cô gái có tự tin siêu mạnh, đối mặt với chị chỉ sợ tuyệt đối không dám có mơ ước gì.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt băng sơn ác ma này vậy mà... lại lộ ra tươi cười nhẹ nhàng mê người như thế!
"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Nguyễn Ân Nhi liếc Hoàng Vân Anh một cái, khẽ cười nói. Trong miệng nói như thế, chị lại mở nắp hộp kem ra, cầm lấy muỗng nhỏ.
Nhìn thấy động tác của chị, Hoàng Vân Anh sửng sốt một chút rồi mới bước lên phía trước giựt lấy hộp kem.
"Ách ── bụng rỗng ăn không tốt, tôi bỏ tủ lạnh trước cho chị, ăn cơm xong lại ăn kem... Được, được không?"
Nguyễn Ân Nhi hơi hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn chính trực của cô nửa ngày, mới cười khẽ một tiếng, cầm muỗng nhỏ trong tay đưa cho cô.
"Được, đợi lát nữa rồi ăn."
Đợi lát nữa...
Nửa giờ sau, Hoàng Vân Anh đối với bản thân nhiều chuyện hối hận vô cùng.
Có người sẽ ăn kem ở bồn tắm lớn sao? A?
Hộp kem đã tan một nửa thành nước, nhưng nữ nhân này cũng chưa nói không muốn ăn, cô chỉ có thể cầm muỗng nhỏ đưa cho chị.
Mật huyệt dưới thân còn hàm chứa cự vật đang rút ra cắm vào của chị, lần này không phải cô lau người cho chị mà là chị tự lau người cho cô. Lúc tự bản thân mình lau cũng không ngứa khắp nơi giống như hiện tại chị cầm khăn tắm trên cơ thể cô lau đến lau đi.
Khó chịu xoay xoay thân thể, không ngờ cảm thấy trong thân thể có gì đó lại trướng lớn thêm mấy phần, làm cô sợ tới mức chột dạ nhìn Nguyễn Ân Nhi, động tác cũng đều đã quên.
"Hình như ngâm lâu lắm rồi?"
"Ừ ừ!" Hoàng Vân Anh liên tục gật đầu!
"Ừhm... Vậy ăn nhanh chút" Nguyễn Ân Nhi cười yếu ớt, lấy hộp kem trong tay cô qua. Ngay tại lúc cô nghĩ chị sẽ không cần hình tượng uống nước kem tan ra, vậy mà chị lại khoát tay đem nước kem lạnh đổ lên thân thể của cô!
"A..." Rất lạnh, Hoàng Vân Anh nhỏ giọng kinh hô, "Nguyễn, Nguyễn tỷ tỷ."
Nguyễn Ân Nhi cười khẽ bắt nạt hai bầu ngực dính vào nước kem của cô, tinh tế liếm hôn, "Như vậy ăn sẽ nhanh hơn."
"..." Hoàng Vân Anh chống