Chaeyoung tự nuông chiều bản thân, uống ly nước ngọt có ga trong im lặng.
Sau khi trở về giường, cảm xúc của nàng trong nháy mắt lắng xuống.
Cái giường này mà ngủ một mình hình như có hơi trống trải.
Nàng vẫn quên đóng cửa sổ. Một trận gió đêm thổi qua, nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của Lisa nằm bên cạnh nàng.
Trong lúc ngủ mơ nàng vòng tay ôm eo cô một cách vô thức, lúc tỉnh lại đầu liền dựa vào trên ngực cô. Trong lúc nhất thời nàng đã quên mất rằng đây là kết quả nàng bắt cóc cô và cho cô uống thuốc.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên Chaeyoung cùng giường với người khác. Khi nàng còn nhỏ, bà nội cùng bà ngoại đều phải dỗ nàng ngủ, nhưng là cảm giác không giống nhau.
Khi nàng mới vừa lên năm nhất, chính là thời kỳ hưng thịnh trong sự nghiệp của Jimin, mỗi ngày xã giao nhiều không đếm xuể.
Cuối cùng ông dùng tiền thuê bảo mẫu chăm sóc nàng cả ngày. Cho đến một lần khi ông đang ở bên ngoài lo chuyện làm ăn, ông nhận được một cuộc điện thoại từ bảo mẫu báo rằng nàng bị viêm dạ dày cấp tính và đã đưa đi bệnh viện truyền nước. Lúc này Jimin mới biết được là bảo mẫu thế mà lại dung túng nàng ăn mì tôm một tuần liền.
Sau khi bà nội của nàng biết được chuyện này đã rất tức giận với con trai mình, đau lòng muốn mang đứa cháu gái duy nhất này về bên cạnh mình để chăm sóc. Dù sao cũng là mẹ già của ông nên Jimin hiển nhiên là đồng ý, nhưng ở không đến nửa tháng thì bị bà ngoại của nàng biết được.
Bởi vì chuyện ly hôn của mẹ nàng nên quan hệ của hai bên trở nên vô cùng căng thẳng. Lần này trong lòng bà càng thấy bất bình, có náo loạn đến đâu cũng phải đem nàng về bên nhà mình.
Cuối cùng kết quả đàm phán chính là, Chaeyoung ba năm bảy trong tuần khi tan học sẽ được bà nội đón về, hai tư sáu thì ở bên nhà ông bà ngoại, còn chủ nhật thì dựa theo tuần chẵn lẻ mà phân ra.
Cứ mỗi ngày đường về nhà hôm nay lại khác với đường về nhà hôm trước nên nàng không có lấy nổi một người bạn nhỏ cùng đường.
Những bạn bè khác của nàng đều được ba mẹ tới đón tan học, chỉ có nàng là không giống.
Có điều nàng là một người lạc quan trời sinh, nàng nhanh chóng tự an ủi mình. Chuyện này cũng không có gì to tát cả, cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, nàng có rất nhiều tiền và đó là một điều tốt khi có nhiều người yêu mến nàng.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều phải đối mặt với tình yêu thương ngập tràn từ hai phía và đối với nàng mà nói đó cũng là một loại gánh nặng.
“Tối qua cháu ở bên kia ăn cái gì?”
“Bên kia có cho cháu bữa ăn sáng bổ dưỡng không?”
“Bên kia có cho cháu tiền tiêu vặt không, Chaeyoung?”
“Chaeyoung, là bà nội tốt với cháu hay là bà ngoại tốt với cháu hơn?”
“Cháu thích bà nội hay là bà ngoại hơn?”
---------
Không chỉ vậy, hôm qua nàng trong lúc mơ ngủ còn nghe bà ngoại nói xấu ba nàng, là hôm nay đã nghe theo bà nội nàng mà trách mắng mẹ nàng vô trách nhiệm. Tóm lại, họ thề phải để cô đứng về phía họ cho bằng được.
Lúc trước Chaeyoung luôn đục nước béo cò, mượn gió bẻ măng nói nàng vẫn là thích bên này hơn. Nhưng lúc đối mặt với vấn đề mẹ nàng, nàng chỉ ngơ ra phát ngốc một lúc, cuối cùng nháy mắt ngáp một cái: “Nội ơi hình như cháu buồn ngủ rồi.”
Từ khi hiểu chuyện thì nàng đã biết được, hóa ra trên đời này sự yêu thương là đều có mục đích muốn đạt được kết quả nào đó. Nếu như bạn không thể cho người khác thứ họ muốn thì đối phương sẽ lập tức lấy lại sự yêu thương mà họ đã cho bạn.
Sau khi ý thức được điều này, nàng cảm thấy nếu bị yêu mà khổ cực như vậy thì nên đi yêu người khác sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng bây giờ xem ra, yêu người khác cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Nàng nhớ tới giáo viên ngữ văn của nàng đã từng nói, con người luôn theo đuổi thứ không thuộc về họ.
Như khi còn bé, nếu có bất kỳ phiền não gì thì chỉ cần ngủ một giấc là xong.
Có vấn đề gì đâu? Nàng hít mũi một cái, dù sao ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc, ngày mới vẫn sẽ đến.
Sáng hôm sau nàng vẫn như cũ thức dậy rất sớm.
Khi nhìn vào gương, nàng thậm chí không thể biết được khuôn mặt mình có phải bởi vì làm tình nên kích thích tiết ra estrogen khiến khuôn mặt trở nên bóng loáng hơn hay là do trước khi ngủ đã uống ly Coca khiến nó bị sưng lên.
Sau khi loay hoay trang điểm một lúc lâu, nàng thay quần áo rồi kêu tài xế lái xe chở ra ngoài.
Nơi đến đương nhiên là công ty.
Khi Chaeyoung vào công ty, nàng cảm thấy hơi xấu hổ. Hôm qua nàng lấy công làm tư, luôn miệng nói muốn giúp Sonia hỏi rõ ràng bên chính quyền thành phố về các đề xuất sửa đổi, nhưng khi nhìn thấy Lisa nàng đã quên mọi thứ.
Trước khi đi ngủ nàng muốn gửi tin nhắn cho Sonia thì mới phát hiện căn bản nàng không có phương thức liên lạc.
Không ngờ tới sau khi vào công ty, phòng làm việc lại chỉ có ba người bọn nàng, tổng biên tập cũng không có ở đây. Không chừng là cô ấy đang bận tập họp những người nổi tiếng để tham gia cuộc hội nghị lớn trên Internet.
Tinh thần Sonia hưng phấn bừng bừng ngồi trước máy tính, hoàn toàn khác với sự uể oải của ngày hôm qua.
“Trông cô rất vui vẻ nhỉ?”
Màn hình máy tính của nhà thiết kế lớn hơn một chút so với máy tính của bọn nàng, nàng nhìn nhìn hình ảnh trên máy tính.
“Tối qua về đến nhà thì nhận được ý kiến đề xuất sửa đổi của bên đó, cuối cùng vừa xong kịp lúc!”
“Suốt hai ngày họ không để ý đến chúng ta, may nhờ có cô. Trưa nay chúng ta cùng đi ăn với nhau đi, chị mời.”
Biên tập viên Ginting đứng đối diện cười hỏi nàng có thể nhận được bao nhiêu phần trăm tiền hoa hồng cho đơn hợp đồng này, nhưng nàng vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói trước đó.
“Tối qua chị ấy gửi cho cô sao?”
“Đúng vậy, hơn 11 giờ đêm mà vẫn có người cuồng công việc như vậy. Nhân viên công vụ của họ rốt cuộc được trả bao nhiêu tiền lương nhỉ?”
Đêm qua lúc 11 giờ, Lisa mới từ nhà nàng rời đi không lâu.
Biết rõ là không có quan hệ gì với mình nhưng nàng đột nhiên lại như được tiếp thêm máu mà sống lại.
Giữa trưa các nàng đề nghị đến quảng trường mới mở gần đó để ăn cơm. Chaeyoung nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý, dù sao hôm nay nàng cũng không định làm phiền đến công việc của Lisa.
Tuy nhiên chiếc Porsche của nàng chỉ trống có hai chỗ, cuối cùng mọi người chỉ có thể trưng dụng tài xế của nàng và mượn xe Audi của tổng biên tập.
Sonia đã thay đổi toàn bộ tinh thần kể từ khi bản vẽ thiết kế kết thúc. Lúc xuống xe, nàng khăng khăng muốn rủ Claflin cùng đi ăn, nói là không thể lợi dụng anh không công như vậy.
"Tôi có nhận lương."
“Hay là cùng ăn trưa với nhau đi, trưa nay cậu cũng phải ăn cơm mà.”
Nàng đã mở miệng, Claflin mới xuống xe đi theo.
————
Sau khi bốn người vào quán ăn, đôi mắt Sonia quét một vòng.
“Ôi, tại sao hôm nay không thấy những người kia đâu nhỉ?”
“Ai?”
“Bên đối tác của chúng