Mọi người trên bàn đang nhắc đến chuyến du lịch hai ngày một đêm đến quần đảo gần thành phố được họ tổ chức vào cuối tuần này, khuyến khích mọi người mang theo người nhà đi cùng.
Chaeyoung đang ngồi lặng lẽ trên ghế với cốc sữa chua hoa quế. Nàng nghĩ đến mình lúc ở Mỹ dường như mỗi quý đều sẽ ra ngoài du lịch một hai lần, nhưng ở trong nước thì từ trước đến nay nàng chưa đi nhiều thì phải.
Nghe họ nói là có thể bắt cua trên bờ biển, ban đêm thì ở trong lều trại ngắm sao băng. Nàng nhìn Lisa bằng ánh mắt mong đợi, nàng cũng muốn đi cùng cô đến đó.
Nhưng nghĩ đến ngay cả chơi ma sói cô cũng không muốn chơi cùng nàng, nàng chỉ có thể ngậm chặt miệng, cứng rắn ép lời nói đã đến miệng xuống.
Nàng cũng có liêm sỉ chứ.
“Mẹ chồng tôi trước đó đã nói là muốn dẫn con gái cưng là tôi đến đảo Hoa Đào chơi, chồng tôi lại không yên tâm nên cũng muốn đi theo đấy.” Alawi quơ quơ chiếc thìa bạc sáng chói trước mắt nàng: “Chị không có người nhà theo cùng, có muốn đi với chị không?”
Nàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt nàng sáng lên. Tuy nhiên khi nàng thử liếc qua cô lại thấy cô không đồng ý mà nhìn Alawi.
“Cô ấy không thể.”
“Em có thể chứ?”
Sau khi nàng nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của cô thì tức giận và nhỏ giọng oán trách: “Chị bá đạo chết đi được, em không phải đi với chị đâu.”
Cô nghiêm khắc nhìn nàng, Alawi ghét bỏ muốn mở miệng thì điện thoại trên bàn của cô bỗng nhiên vang lên.
Cô bình tĩnh nghe điện thoại, cuối cùng nói một câu: “Được, bây giờ chúng tôi sẽ trở về.”
Nàng biết có thể là họ có việc bận, người phía đối diện đưa lại áo khoác đen mà Lisa đã cởi ra trước khi ăn cơm. Chaeyoung quay đầu thấy bọn Sonia vẫn chưa ăn xong, biết mình tốt nhất không nên tiếp tục làm phiền đến nhóm của cô nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn cơm cùng Lisa đấy, mặc dù là đi với nhiều người.
Nàng có bệnh hay quên, chỉ trong chốc lát đã quên mất sự không thoải mái vừa rồi, có hơi miễn cưỡng mà đứng dậy đứng bên cạnh cô.
“Mọi người có việc bận rồi à, vậy em đi đây.”
Cô cúi đầu nhìn nút áo ở cổ tay, phớt lờ lời nói của nàng, mọi người bên cạnh lần lượt đứng dậy chào tạm biệt nàng. Sau khi nàng vẫy tay chào lại thì vẫn như cũ cố chấp dính ở bên người cô: “Có thể nhìn em một chút được không, em sắp phải đi rồi.”
Cô không kiên nhẫn mà rũ mắt nhìn về phía nàng, bị ánh mắt hệt như cún con đang quấn quýt si mê cùng ỷ lại của nàng nhìn đến mức nội tâm bùng lên một ngọn lửa không thể giải thích được: “Được rồi, tôi có nghe thấy, hài lòng chưa?”
Nàng bối rối nhìn cô, sao cô lại không vui chứ?
Cô xoay người rời đi, bóng dáng vẫn thản nhiên trước sau như một.
Nàng chỉ cho mình ba giây đồng hồ để vượt qua cay đắng, khi nàng cầm túi xách lên vẫn là một gương mặt tươi cười đi đến chỗ đồng nghiệp đã bị nàng bỏ quên trước đó.
————
Nàng không muốn để Sonia trả tiền, vì vậy lúc bọn họ vừa ăn xong nàng liền đi đến quầy tính tiền.
Nàng cầm hóa đơn đi đến cửa. Trong tay nhân viên cửa hàng đang cầm một chiếc di động với vẻ mặt buồn rầu, sau khi nhìn thấy nàng thì lập tức lộ ra vui mừng.
“May quá cô vẫn chưa đi, cái điện thoại này là của chị mặc áo khoác đen vừa rồi ngồi cạnh cô để quên.”
Nàng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại không ốp lưng trong tay nhân viên cửa hàng, lắc lắc đầu: “Chắc là không phải, điện thoại của chị ấy là màu đen.”
“Nhưng mà nó được tìm thấy trên ghế nơi chị ấy vắt áo khoác. Có thể nó đã vô tình trượt xuống dưới, nếu không cô gọi điện thoại cho chị ấy thử xem?”
“Được rồi.” nàng do dự mà từ cái tên “Ah bạn gái thân yêu của tôi” tìm thấy số, hít hai hơi thật sâu rồi bấm nút gọi.
Nàng cắn cắn ngón tay cái, đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị ngắt máy, nhưng màn hình điện thoại trong tay nhân viên thật sự sáng lên……
“Vậy thì có khả năng cái điện thoại kia của cô ấy là để nói chuyện công việc.” Bọn Sonia không biết từ khi nào đã đứng sau lưng nàng: “Rất bình thường, tổng biên tập của chúng ta riêng về công việc thôi đã có tận ba cái lận mà.”
Nàng nhận lấy điện thoại của Lisa, sau khi trả tiền thì đi theo sau họ ra về.
Nàng mở Zalo trên điện thoại của mình ra, tìm được avatar của Alawi, nhanh chóng gửi đi một vài dòng.
“Chị ơi, Lisa có ở đó không?”
“Bị lôi đi làm hạng mục rồi, không chừng phải bận đến tối muộn, vừa mới tách ra đã nhớ cậu ấy rồi à?”
Chao ôi!
Nàng đang muốn nói chuyện này cho chị ấy, xem làm thế nào đưa lại điện thoại cho cô, bỗng điện thoại của cô trong tay lại rung lên lần nữa.
Trên màn hình chỉ có một dãy số, cũng không có ghi chú gì.
Nàng biết là không nên tùy tiện nhận điện thoại của người khác, nhưng lại sợ chậm trễ việc quan trọng nào đó của cô, hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
Nàng đang muốn nói cho đối phương biết là nếu đang gấp thì hãy liên lạc với cô bằng cách khác nhưng người bên kia đã mở miệng trước nàng.
Nếu không phải biết đây là điện thoại của cô thì nàng thật sự cho rằng đối phương là đang gọi mình.
“Lili à, trưa nay Tzuyu có việc nên mẹ bảo cô ấy về nhà rồi. Mẹ đang nghỉ trưa thì thấy đầu hơi choáng váng, còn hơi tức ngực nên muốn đi bệnh viện kiểm tra xem có chuyển biến xấu gì không. Chiều nay con có rảnh không?”
Nàng nghe thấy sức khỏe của mẹ Lisa không ổn lắm và bà muốn đi bệnh viện, nhưng Lisa lại không thể phân thân. Nhất thời có hơi lo lắng mà mở miệng: “Dì à, bây giờ chị ấy đang đi họp ở nơi khác rồi ạ.”
“À”
“Nhưng dì đừng lo lắng quá, cháu là đồng nghiệp của chị ấy, cháu tên Park Chaeyoung, tạm thời cháu đang giữ điện thoại của chị ấy ạ. Dì có thể tin tưởng và nói địa chỉ cho cháu. Hiện tại cháu không bận gì nên có thể đến nhà đưa dì đến bệnh viện ngay bây giờ được không ạ?”
Mẹ của Lisa – Jennie ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của một cô gái xa lạ. Bà chưa hiểu tình hình ra sao nhưng thấy Chaeyoung năn nỉ ỉ ôi, chân thành nhiệt tình đến mức khó mà