Khoảng mười giờ, xe đã ra đến đảo.
Xe còn chưa dừng hẳn, nàng đã từ hõm cổ của Lisa ngẩng đầu dậy.
Nàng nũng nịu dựa hẳn vào bờ vai cô ngủ suốt hai tiếng đồng hồ nên không còn cảm giác say xe nữa, sắc mặt vì thế mà cũng trở nên hồng hào hơn.
“Đến rồi hả chị?”
Cô nhìn nàng nhưng không trả lời, nàng theo sau cô cùng xuống xe.
Alawi là người phụ trách hoạt động lần này, chị trực tiếp phân công tất cả nam giới trong đoàn đem lều bạt cùng với giá nướng đồ và một số vật dụng nặng khác di chuyển về phía bãi biển.
Cô cầm túi đựng lều đi thẳng về phía trước. Đột nhiên cô phát hiện xung quanh có chút yên tĩnh khác thường nên dừng bước quay đầu nhìn lại, thấy Chaeyoung tay xách hai túi đồ ăn vặt đi bên cạnh Alawi.
Thấy cô quay đầu lại, nàng lập tức chạy thật nhanh qua đó: “Chị đi nhanh quá, không chờ em gì cả.”
Trên bãi biển đã có không ít người, mấy đứa trẻ ồn ào náo nhiệt chạy đến bên bờ biển đòi đi bắt cua với mấy con cá nhỏ.
Nàng đứng bên cạnh Lisa, nghe Alawi bàn bạc trước tiên nên dựng lều để mấy đứa nhỏ chơi mệt vừa hay có chỗ nghỉ ngơi, nếu không đợi lúc gió to lên, trời tối dần đi thì rất phiền phức .
Alawi vừa rời đi thì Chaeyoung liền thò tay ra nắm lấy góc áo của cô.
Cô nhìn lại, thấy ánh mắt nàng lấp lánh như ánh nắng nhảy nhót trên mặt biển.
“Tối nay em có thể ngủ chung một lều với chị được không?”
“Cô cảm thấy thế nào?”
“Em thấy ổn mà?”
Thấy nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, khuôn mặt háo hức mong chờ, cô liền cụp mắt lại: “Đừng càn quấy nữa.”
Nói xong, cô cúi xuống lấy chiếc lều từ trong túi đựng ra và đặt nó xuống dưới đất.
Nàng cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn Lisa nhẹ nhàng thong thả dựng khung lều lên, đến sách hướng dẫn cũng không cần xem.
“Nếu chị không để em ở chung với chị, thì phải giúp em dựng lều.”
“Ai mang cô đến thì cô nhờ họ đi.”
“Chị không cho nên em mới theo chị Alawi đến. Nhưng mà chị Alawi vừa nhìn là biết không giống tuýp người biết dựng lều.”
Cô tiếp tục làm việc của mình, không quan tâm đến nàng, nàng chỉ có thể lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh cô.
Đợi đến lúc Lisa